HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 23

Cho dù Mục Tiêu đuổi kịp đến hiện trường!

Cho dù Mục Tiêu cùng đám người vũ trang kia cùng nhau c.h.ế.t vì bị nổ!

Đối với cậu mà nói, hẳn là vui mừng. Cảnh sát cũng sẽ không điều tra ra vì sao một người đã mai táng lại c.h.ế.t thêm lần nữa.

Chính là trong đầu cậu tất cả đều là hình ảnh Mục Tiêu nghiêm túc kế hoạch phương án cứu Kiều Bố Nhất.

Lúc đó anh ta có đoán được người mình thật sự muốn thoát đi chính là anh ta không.

"Anh nói không sai, Mục Tiêu không có chết." Lạc Thanh Thừa không muốn nhìn thẳng Kiều Bố Nhất.

Hiện tại cậu không muốn nhìn bất kỳ ai, cậu sợ hãi.

Chỉ là dựa vào hơi thở hít sâu để giảm bớt sự hoảng sợ của mình. Cậu khàn giọng nói: "Anh ta vì giúp tôi cứu anh có lẽ đã bị nổ c.h.ế.t ở bên trong rồi."

Trong vali tường kép Lạc Thanh Thừa đều đặt những hóa chất dễ nổ không dễ bị phát hiện. Bên ngoài vali rắc xăng.

Chỉ cần có người nổ súng, tia lửa bén vào xăng, kích nổ cả đống kiến trúc là chuyện trong chớp mắt.

Ước tính thận trọng Mục Tiêu ở gần kiến trúc. Lấy mức độ nổ để cân nhắc khoảng cách, Mục Tiêu anh ta khẳng định không thể thoát khỏi may mắn.

Có phải đã g.i.ế.c người rồi không?

Nhưng nghĩ đến việc Mục Tiêu trói mình lại nhục nhã, c.h.ế.t trong tay anh ta cũng là chuyện sớm hay muộn.

Không phải anh ta c.h.ế.t thì là mình mất mạng. Quy tắc sinh tồn ai cũng trốn không thoát.

Thắng, nhưng không thích kiểu thắng này.

Vốn tưởng rằng internet sẽ có tiêu đề hot search về vụ nổ.

Các đại tin tức truyền thông chỉ có hai bản tin ít ỏi báo về kiến trúc bỏ hoang bất ngờ phát nổ, không có thương vong về nhân viên.

Lạc Thanh Thừa không biết tin tức này là tốt hay xấu. Một mặt cậu hy vọng Mục Tiêu tồn tại, một mặt lại sợ anh ta tồn tại.

Kiều Bố Nhất thì thương tích tương đối nặng, mà Tiểu Khoa Đẩu (Nòng Nọc) không thể rời xa cha.

Cậu đã không nên ở lại bên cạnh Kiều Bố Nhất, nhưng loại 'không nên' này bị đánh bại bởi việc trốn khỏi căn biệt thự có dấu vết Mục Tiêu kia.

Từ miệng Kiều Bố Nhất biết được, đám người kia là do Hoắc Tịnh mời đến đối phó anh ta, nhưng không có chứng cứ cũng không làm gì được anh ta.

Chuyện không bị làm lớn chỉ có thể là do anh ta làm người ta áp xuống.

Tất cả lại quay về điểm xuất phát.

Tin tức tố lại hết sạch. Thể cảm thai kỳ không thể dời đi. Lạc Thanh Thừa dồn hết tâm tư vào việc thu thập tin tức tố và viếng mộ.

12 vạn sau mỗi lần viếng mộ vẫn đúng giờ đến tài khoản. Số tiền này tựa như Mục Tiêu đang lăng trì Lạc Thanh Thừa.

Lương tâm cắn rứt cùng phản ứng mang thai. Chỉ cần cậu nhắm mắt lại chính là Mục Tiêu. Khi nôn mửa, trong đầu vẫn là Mục Tiêu.

Khác biệt là, người trước là khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Tiêu, người sau là khuôn miệng đỏ tím đáng sợ của Mục Tiêu.

Ngay cả trong giấc mơ, Mục Tiêu m.á.u chảy đầm đìa phẫn nộ chỉ muốn cầu xin một cơ hội minh oan.

Thật như vậy, lại vặn vẹo như vậy. Mấy lần trằn trọc, Lạc Thanh Thừa cảm giác mình sắp điên rồi.

Bác sĩ đều nói cha Tiểu Khoa Đẩu có thể trấn an cảm xúc nóng nảy của cậu.

Lạc Thanh Thừa liền chủ động đi gần gũi Kiều Bố Nhất.

Không những không có hiệu quả, ngược lại làm cậu càng khó chịu.

Thế giới cậu thay đổi, trở nên xám xịt, vô vị, không phải vì Kiều Bố Nhất, cũng không phải Mục Tiêu.

Là tin tức tố thai kỳ làm các cơ quan cơ thể cậu tiếp xúc với bên ngoài sinh ra phản ứng bài xích.

Chỉ vài ngày trước, món ngon thế giới ABO làm cậu chảy nước miếng, mà hiện tại cậu hít vào phổi liền muốn buồn nôn.

Bất kỳ mùi vị nào bên ngoài phát ra, đều làm cậu bài xích về mặt sinh lý. Cậu càng ngày càng khó chịu: thích ngủ, mệt mỏi, chán ăn, nôn mửa.

Một người một khi sinh ra những cơ chế sinh lý này, đối với sự tồn tại liền sẽ mất đi động lực ban đầu. Sự bất lực to lớn làm cậu sụp đổ.

Cậu khắc sâu lý giải người phụ nữ vứt bỏ cậu kia!

Bề ngoài cậu vẫn rất kiên cường, một mình đi bệnh viện làm kiểm tra.

Về vấn đề cha Tiểu Khoa Đẩu không thể trấn an cậu, bác sĩ chỉ ý vị thâm trường nhìn về phía cậu.

Lạc Thanh Thừa chớp chớp mắt: "Bác sĩ người muốn nói anh ta không phải cha Tiểu Khoa Đẩu?"

Bác sĩ trầm mặc không trả lời. Ý tứ kia quá rõ ràng: ngươi cùng ai lên giường cũng không biết, tuổi còn trẻ sinh hoạt cá nhân loạn.

Không phải Kiều Bố Nhất, vậy chỉ có thể là Mục Tiêu.

Đột nhiên nghĩ đến sáng sớm ngày đó, Mục Tiêu giống như tỏa ra mị lực vô hạn dụ hoặc cậu.

Nhìn thấy anh ta liền muốn gần gũi anh ta. Cái loại cảm giác an tâm thoải mái vô cùng đó thật ấm áp. Đó mới là cảm giác sống trên đời này.

【Hệ thống】: Ngươi có thể dùng thể cảm thai kỳ dời đi. Chỉ có cha ruột Tiểu Khoa Đẩu mới có thể dời đi thành công.

Lạc Thanh Thừa: Ngươi sao không nói sớm?

【Hệ thống】: Ngươi cũng không hỏi.

Lạc Thanh Thừa phảng phất nhìn thấy một tia hy vọng.

Cậu phải nhanh hơn một chút thu thập nhiều tin tức tố hơn, đi đo kết quả.

Ra khỏi phòng khám, Lạc Thanh Thừa nóng vội suýt nữa đụng trúng một cậu bé trai đang chạy.

Nhìn kỹ có chút quen mắt.

Cậu bé trai chớp chớp mắt, một chút không sợ người lạ , chủ động mở miệng hỏi: "Anh còn vì anh trai tôi mà đau lòng sao?"

"Anh trai ngươi?" Lạc Thanh Thừa đột nhiên nhớ đến đã gặp cậu bé ở lễ tang. Cậu bé là em trai của Mục Tiêu.

"Đúng vậy, mọi người đều không thích anh trai tôi." Khuôn mặt non nớt của cậu bé trai buồn bã vô cùng: "Chính là tôi thích anh trai, anh ấy là anh trai tốt nhất thiên hạ."

Lạc Thanh Thừa không thể đặt Mục Tiêu biến thái và anh trai tốt cùng một chỗ.

Cậu hai mắt vô thần: "Anh ta đối với cậu rất tốt sao?"

"Vâng, anh trai sẽ dắt tôi đi công viên giải trí rất đặc biệt chơi, còn mua cho tôi rất nhiều rất nhiều đồ chơi." Âm thanh phấn khích của cậu bé trai lại dần dần thấp xuống: "Chính là ba mẹ không thích anh trai ở bên tôi. Họ nói anh trai sinh bệnh, không thể tiếp xúc với người khác, bằng không sẽ lây bệnh, sẽ không trị khỏi."

Sinh bệnh, sẽ lây bệnh, không trị khỏi.

Lạc Thanh Thừa còn muốn hỏi là bệnh gì, liền thấy một phụ nữ trung niên chạy đến ôm lấy cậu bé trai.

Giọng nói nôn nóng chỉ thiếu không khóc ra.

"Nam Nam con sao lại chạy đến đây, hù c.h.ế.t dì. Sau này đừng chạy loạn có được không?"

Đột nhiên ý thức được Mục Tiêu nếu muốn g.i.ế.c cậu diệt khẩu có rất nhiều cơ hội.

Anh ta ở đây tò mò vì sao có người phát sinh quan hệ với anh ta sau đó lại không chết.

Anh ta giống như vẫn luôn thử trong sự tò mò do dự!

Máu tanh, điên cuồng, rơi xuống, hình ảnh mơ hồ, thân thể dây dưa bị bóng tối bao phủ. Đây là toàn bộ ký ức về việc phát sinh quan hệ với anh ta.

"Tích ——"

Thế giới dưới mắt đột nhiên trời đất quay cuồng.

Lạc Thanh Thừa theo bản năng nắm chặt cán dù che nắng, chỉ cảm thấy trên eo bị một cánh tay hữu lực ôm lấy, chân không chạm đất.

Bên tai là tiếng tài xế chửi ầm lên: "Tìm c.h.ế.t sao! Không nhìn thấy là đèn đỏ!"

Người áo đen kéo Lạc Thanh Thừa từ bờ vực cái c.h.ế.t trở về. Dù che nắng nghiêng nghiêng đặt trên vai anh ta.

Anh ta đội mũ áo liền màu đen và khẩu trang, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng dưới dù che nắng, bộ trang phục đen của anh ta càng làm nổi bật băng vải trắng quấn đầy ngón tay anh ta.

Băng vải vẫn luôn kéo dài đến bên trong ống tay áo. Điều này làm người ta liên tưởng băng vải sẽ quấn đầy cánh tay anh ta thậm chí cơ thể.

Không sai, cổ anh ta cũng quấn băng vải. Xem ra người này bị thương không nhẹ, hẳn là cũng là vừa ra từ bệnh viện, trùng hợp kéo một cái Lạc Thanh Thừa thất thần vượt đèn đỏ.

Lạc Thanh Thừa hầu như bị anh ta ôm vào lòng. Có lẽ vừa lướt qua Tử Thần, tim Lạc Thanh Thừa đập rất nhanh, mềm nhũn trong lòng đối phương, ngơ ngẩn nhìn anh ta mấy giây.

Nội tâm cậu thế nhưng có một loại ảo giác lưu lạc bên ngoài đủ rồi đột nhiên về đến nhà.

Hai chữ "Cảm ơn" cũng nói ra mềm mại nhỏ giọng.

Đối phương buông cậu xuống, không nói gì liền xoay người rời đi.

Bóng lưng anh ta thẳng tắp, dưới ánh mặt trời rực rỡ giống một cây trụ thép không thể bị nung nóng.

Lạc Thanh Thừa nhạy bén phát giác anh ta rất giống một người, buột miệng thốt ra: "Mục Tiêu."

Âm thanh hô lên dưới ánh nắng chói chang phóng đại vô hạn.

Tất cả ồn ào xung quanh phảng phất lặng yên, chỉ nghe thấy tim đập và hơi thở hỗn loạn của chính mình.

Bước chân đối phương dừng lại đột ngột, lại không xoay người. Ai cũng không mở miệng nói thêm.

Hoàn toàn không nghĩ tới Mục Tiêu còn sống. Nếu anh ta còn sống, hẳn là sẽ tìm cậu tính sổ, mà không phải cứu cậu.

Hoàn hồn lại, đối phương đã xen lẫn trong dòng người qua lại, càng lúc càng xa.

Anh ta quá xuất chúng, ở bệnh viện rất dễ nghe được. Đáng tiếc không có hồ sơ khám bệnh của người này.

.

Đổi nấc!

Thất bại.

Đổi nấc!

Thất bại.

Đổi nấc!

...

Trong thư phòng, Kiều Bố Nhất vẫn đang nói gì đó với cậu. Tất cả đã không quan trọng.

Anh ta quả nhiên nói dối với cậu. Tiểu Khoa Đẩu không phải của anh ta!

Lạc Thanh Thừa lặp lại niệm "Đổi nấc" với anh ta. Kết quả nhận được trước sau vẫn là hai chữ "Thất bại".

Ngọn đèn dầu hy vọng hoàn toàn tắt.

 

back top