Một vòng viếng mộ mới lại bắt đầu, Lạc Thanh Thừa cự tuyệt Mục Tiêu lại cùng anh ta cùng đi mộ viên.
Mục Tiêu: "Mấy người hôm qua còn nằm viện, hôm nay cậu lại tìm ai?"
Lạc Thanh Thừa lên xe: "Anh ta không cần anh lo."
Cậu tuyên bố lời mời trên internet, rất nhanh liền có người hồi đáp. Có thu nhập từ hôm qua, chỉ cần trả tiền là không có việc gì không thành. Cậu không chỉ mời được người, còn yêu cầu Alpha đẹp trai không hút thuốc lá, không dùng nước hoa.
Lại dập đầu, thương tổn gánh vác cho họ, thu thập tin tức tố của họ, và lại bị họ tỏ tình trước mặt mọi người.
Cậu khéo léo từ chối.
Liên tiếp mấy ngày sau đều gặp phải chuyện như vậy. Lạc Thanh Thừa biết lợi dụng người khác, đương nhiên biết đây là kết quả do cậu có ngoại hình tốt.
Cậu rất bình thản từ chối tất cả những người có ý tốt.
Đúng giờ nhận được tiền gửi vào tài khoản, khoản nợ 30 vạn đã thanh toán.
Cậu thật sự chịu không nổi cái phản ứng mang thai đáng c.h.ế.t này.
Bác sĩ nói: "Lúc đầu rất nhiều người đều sẽ rất khó chịu. Thích ngủ, mệt mỏi, buồn nôn, vị giác thay đổi đều là phản ứng mang thai thường thấy. Nếu cha của em bé ở bên cạnh bầu bạn nhiều hơn sẽ tốt hơn rất nhiều."
Lạc Thanh Thừa sắc mặt thật không tốt, cười chua chát: "Bác sĩ, có thể kê chút thuốc giảm bớt các triệu chứng không?"
Bác sĩ lắc đầu, chậm rãi nói: "Tôi từng thấy thai phụ dị ứng với thuốc gây tê. Sinh con không thể phẫu thuật, toàn bộ quá trình đều dựa vào cô ấy tự mình kiên cường nhịn qua. Cậu cũng hy vọng em bé của cậu khỏe mạnh đến với thế giới này đúng không? Với phản ứng của cậu thì cha của em bé chính là thuốc hay nhất."
Lại nghĩ đến Kiều Bố Nhất.
Lạc Thanh Thừa cố gắng nặn ra một nụ cười: "Vâng, tôi đã biết."
Vừa ra khỏi phòng khám, Lạc Thanh Thừa đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Bác sĩ, lần trước tôi được người ta cứu về một mạng, lúc đó não tôi có vấn đề gì không? Ví dụ như có thể dẫn đến mất đi một phần ký ức hay không?"
Bác sĩ nhíu mày: "Cậu chờ một chút, tôi cho cậu xem hồ sơ."
"Lúc đó vì kiểm tra thấy cậu mang thai, đã miễn đi một phần kiểm tra." Bác sĩ nhìn Lạc Thanh Thừa, hiểu rõ: "Nếu cậu không nhớ ra chuyện đã xảy ra, cũng có thể do đuối nước, thần kinh đại não chịu kích thích mạnh mẽ dẫn đến mất trí nhớ tạm thời hoặc có chọn lọc. Cậu có thể đến phòng khám chuyên khoa xem thử."
Lạc Thanh Thừa sắc mặt nhìn qua càng thêm tái nhợt. Bác sĩ an ủi: "Cậu đừng lo lắng, chỉ cần nhận được sự trấn an bằng tin tức tố của cha em bé, mọi chuyện sẽ tốt lên."
"Cảm ơn." Lạc Thanh Thừa nói: "Nếu có người hỏi thăm bệnh tình của tôi, xin bác sĩ không cần nói cho họ chuyện tôi mang thai. Điều này rất quan trọng với tôi."
Bác sĩ nghiêm trọng gật đầu.
Lạc Thanh Thừa cắn răng từ bệnh viện về đến cửa nhà. Cậu nhẫn nhịn đến đây thì rốt cuộc gục ngã xuống.
Mục Tiêu nhìn thấy, tiến lên một bước đỡ lấy Lạc Thanh Thừa. Người trong lòng anh ta sắc mặt trắng bệch, trán che kín mồ hôi dày đặc, thân thể mềm nhũn như một vũng bùn.
"Lạc Thanh Thừa!" Mục Tiêu bế Lạc Thanh Thừa lên liền đi ra ngoài.
Mục Tiêu cảm giác được Lạc Thanh Thừa nắm chặt cổ áo anh ta, nói mơ hồ: "Về... về phòng."
Mục Tiêu cho rằng mình nghe lầm: "Cậu đã ngất xỉu, đi bệnh viện."
Cậu không thể để người muốn lấy mạng mình biết cậu mang thai. Đây là một loại sỉ nhục, lại càng là nguy hiểm cực lớn!
Lạc Thanh Thừa không còn sức lực, lại nắm lấy Mục Tiêu: "Xin anh... về, trở về."
Lạc Thanh Thừa yếu đuối đáng thương, khéo léo cầu xin làm Mục Tiêu thất thần: "Cậu lặp lại lần nữa, tôi không nghe rõ."
Lạc Thanh Thừa trong tiếng nói trầm thấp của anh ta đại khái đoán được anh ta muốn gì. Cậu buông mắt xuống, ủy khuất khẩn cầu: "Xin anh... Tôi, xin anh... Về..."
Lời còn chưa dứt, Lạc Thanh Thừa ngất đi.
Mục Tiêu ôm cậu đứng thẳng tại chỗ rất lâu.
Cũng may viếng mộ đầu thất đã qua, đêm đó có thể chọn không đi.
Lạc Thanh Thừa cảm giác mình ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Mở mắt liền nhìn thấy hai tay hai chân mình bị trói ở đầu giường và cuối giường. Cậu dùng sức kéo kéo, xích sắt kêu xôn xao.
Cậu nhìn thấy Giang Hạc Minh nửa ngồi trên tủ đối diện, nhìn mình như thể đang xem quái vật.
"Giang Hạc Minh? Anh, anh muốn làm gì?"
"Cậu cuối cùng cũng tỉnh." Mục Tiêu đứng dậy đến gần: "Cậu trả lời tôi vài vấn đề trước. Cậu vì sao không gặp bác sĩ? Vì sao muốn thu thập tin tức tố? Thu thập để làm gì?"
Sớm đã cảm nhận được sát ý của anh ta từ Đảo Hoa Hồng. Nhưng trước đó họ căn bản không quen biết.
Người này rốt cuộc là đầu có bệnh. Thật hối hận vì đã hỏi Lâm luật sư tung tích anh ta. Lạc Thanh Thừa thều thào hỏi: "Tôi nói thì anh sẽ thả tôi đi?"
Mục Tiêu rũ mi, lạnh nhạt nhưng không có tính công kích: "Cậu không thử xem làm sao biết."
Lạc Thanh Thừa tuy chỉ là sinh viên, nhưng trong cuộc sống gian nan, cậu sớm đã rèn luyện được sự thâm trầm: "Tôi cũng muốn hỏi anh, tôi và anh có thù oán sao? Anh rốt cuộc là ai? Anh đã g.i.ế.c bao nhiêu người?"
Một Beta bình thường sẽ sợ chết, sẽ ủy thân cầu xin, cũng sẽ lợi dụng lòng người. Điều này làm Mục Tiêu d.a.o động khi xác nhận thân phận cậu.
Thần kinh anh ta thường xuyên căng thẳng, tốn tâm sức hơn so với c.h.é.m g.i.ế.c mặt đối mặt.
Mà ba vấn đề này thật sự giống vấn đề mà kẻ thù Lạc Thanh Thừa của anh ta mới hỏi.
Mục Tiêu đi đến bàn trà. Trên đó bày chỉnh tề một ít công cụ trừng phạt: gậy kích điện, roi da, gậy gai, ống tiêm, rìu, cưa điện, và còn một số đồ chơi mà Lạc Thanh Thừa không gọi được tên, nhưng nhìn qua tính nguy hiểm cái này mạnh hơn cái kia.
Ngón tay thon dài của anh ta mơn trớn từng món. Cuối cùng anh ta chọn gậy kích điện, từng bước đi tới: "Tôi hỏi cậu mấy vấn đề này sao?"
Lạc Thanh Thừa thông minh nháy mắt hiểu rõ vấn đề mình đưa ra đã vượt rào. Một khi anh ta thật sự g.i.ế.c người, làm sao mình có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.
Gậy kích điện trong tay anh ta là một con rắn độc, từ cổ chân Lạc Thanh Thừa chậm rãi bò lên cẳng chân, dừng lại ở đùi.
"Tôi sẽ không g.i.ế.c cậu, nhưng sẽ làm cậu nếm trải sự tra tấn thống khổ gấp trăm ngàn lần so với việc g.i.ế.c cậu. Nếu cậu hợp tác làm tôi vui, cậu có lẽ còn một tia cơ hội đi viếng mộ kiếm tiền."
Gậy kích điện đã bò đến bụng dưới bằng phẳng. Ngón cái anh ta đẩy nút công tắc màu đỏ.
Không thể để anh ta động thủ ở bụng! Lạc Thanh Thừa vội vàng mở miệng: "Tôi có chút vấn đề về phương diện kia sợ bị anh cười nhạo, còn đi nhầm phòng khám, cho nên càng không muốn cùng anh vào bệnh viện.
Về phần thu thập tin tức tố, tôi là vì bạn trai cũ.
Anh ta làm nghiên cứu tin tức tố. Nguồn gốc tin tức tố của họ phải trải qua tầng tầng phê chuẩn xét duyệt.
Thông thường một quy trình đi xuống cần rất nhiều thời gian, hơn nữa số lượng còn rất có hạn."
"Tôi liền tự mình thu thập thay anh ta. Cuối cùng đem tin tức tố thu thập được trà trộn vào, như vậy anh ta liền có đủ tin tức tố làm thực nghiệm."
Ba vấn đề, tất cả đều là lừa dối.
Mục Tiêu rõ ràng không tin: "Thực nghiệm?"
Anh ta giống như rất chán ghét hai chữ thực nghiệm.
Dưới sự xem xét đáng sợ của anh ta, Lạc Thanh Thừa không thể không tiếp tục nói: "Tôi thích Kiều Bố Nhất từ rất sớm rồi. Anh ta đính hôn với người khác, tôi làm sao cam lòng. Người muốn đánh tôi ở lễ tang chính là Omega của anh ta, anh hẳn là đều biết."
Mục Tiêu rất nhanh tìm được sơ hở của cậu: "Anh ta đã đính hôn, cậu còn thu thập tin tức tố để làm gì?"
Lạc Thanh Thừa đỏ mặt lắp bắp: "Anh không biết trên đời này có ba chữ 'chưa từ bỏ ý định'?"
Lông mi Mục Tiêu rất dài, nửa rũ xuống nhìn qua vừa có mị lực nam tính lại không mất đi vẻ đáng yêu. Lạc Thanh Thừa chỉ cảm thấy người tuấn mỹ như vậy khi làm điều ác lại càng đáng sợ.
Anh ta buông gậy kích điện, cầm lấy một dụng cụ tra tấn cắm điện khác. Lạc Thanh Thừa không hiểu đó là cái gì, trực giác nói cho cậu thứ này rất biến thái.
Lạc Thanh Thừa: Hệ thống mau mau mau tôi muốn đổi chắn!
【Hệ thống】: Được.
【Hệ thống】: Đổi chắn thất bại.
Lạc Thanh Thừa: A? Này không phải đùa tôi sao!
【Hệ thống】: Thông thường loại tình huống này được phân biệt là cốt truyện cần thiết phải xảy ra, cho nên không thể nghịch chuyển.
Lạc Thanh Thừa nhịn không được chửi thề.