"Gia——" Họ đồng thanh: "Thật là nghe danh không bằng gặp mặt!"
"Lạc Thanh Thừa, cậu không hổ là Beta mà chúng ta đồng thời coi trọng!"
Âm cuối ái muội quấn quanh giữa rừng núi, quanh quẩn.
Mục Tiêu cảm thấy thời gian của mình đang bị vũ nhục.
Đây nhất định không phải Lạc Thanh Thừa mà anh ta quen biết!
Bộ dáng Lạc Thanh Thừa thản nhiên lại hơi mang ngượng ngùng khiến huyết khí vài tên Alpha dâng lên.
Cậu cùng Mục Tiêu tầm mắt chạm nhau: "Anh nếu là đến giám sát tôi, thì đếm cho rõ."
Trước mặt mọi người, Lạc Thanh Thừa quỳ gối trước mộ phần bắt đầu dập đầu, tiện thể hỏi Hệ thống về tin tức tố.
【Hệ thống】: Ngươi cũng thật có thủ đoạn.
Lạc Thanh Thừa trong lòng rõ ràng, muốn có được càng nhiều tin tức tố vẫn là phải đi nơi đặc biệt.
Trán cậu chạm xuống bùn đất trước cây giống, vừa lạnh vừa cứng, rất nhanh đã đỏ một vòng.
Lạc Thanh Thừa dập một cái đầu liền nhìn một cái Mục Tiêu, cứ như là cậu đang giám sát Mục Tiêu có đếm sai hay không.
Mà bảy tên Alpha khác tách ra đứng phía sau Lạc Thanh Thừa, nỗ lực muốn được hệ thống tin tức tố trên điện thoại Lạc Thanh Thừa tán thành.
100 cái đầu dập xuống, Lạc Thanh Thừa rõ ràng rất khó chịu.
Đành phải dùng tin tức tố thu được để đổi lấy sự ngăn chặn. Thương tổn do dập đầu được chia đều cho bảy tên Alpha thổ lộ với cậu.
Nhóm Alpha dùng hết sức lực tin tức tố của cả người, lòng đầy mong muốn được Lạc Thanh Thừa điểm danh, lại chờ đợi được vẻ mặt thất vọng và tiếc nuối của cậu.
"Các anh tuyệt vời như vậy, tại sao tin tức tố của các anh cộng lại còn không bằng bảo tiêu của tôi?"
Ánh mắt Lạc Thanh Thừa thưởng thức đi lại trên mặt và cơ thể Mục Tiêu, mỉm cười nói: "Kỳ thật, anh ta nào có bệnh gì.
Anh ta chẳng qua chỉ là quá mạnh đến nỗi không chịu đựng được sự khiêu khích của kẻ yếu, bạo lực vì thế mà sinh ra."
Anh ta nào có bệnh gì, anh ta chẳng qua chỉ là quá mạnh đến nỗi không chịu đựng được sự khiêu khích của kẻ yếu, bạo lực vì thế mà sinh ra.
Một câu quen thuộc đến khắc sâu vào xương tủy.
Mục Tiêu lại một lần nữa nghe được từ miệng Lạc Thanh Thừa.
Quá khứ và hiện tại chỉ có một điểm khác biệt: biểu cảm của Lạc Thanh Thừa đã thay đổi.
Cậu đang cười, là nụ cười có thể hòa tan băng sơn. Mà trong quá khứ, cậu lạnh lùng đến mức Mục Tiêu tuyệt vọng mà đi vào vực sâu.
Mục Tiêu bỗng nhiên bắt lấy cổ áo Lạc Thanh Thừa, hung tợn ép hỏi: "Ngươi rốt cuộc đã bại lộ!"
Lạc Thanh Thừa kinh hãi như thỏ, nhưng nhìn thấy Mục Tiêu bị chính mình kích khởi phẫn hận thì bản tính cho phép càng muốn trêu cợt anh ta: "Anh làm đau tôi."
Mục Tiêu không buông tay, ngược lại muốn quật ngã cậu đến chết.
Lạc Thanh Thừa dùng ánh mắt yếu đuối đáng thương nhìn về phía vài tên Alpha, thấy họ bị khí thế Mục Tiêu kinh sợ, đang do dự.
Con ngươi Lạc Thanh Thừa sáng rực, giai nhân thở dài một tiếng khẽ khàng: "Các anh bảy người cộng lại đều không thắng nổi một mình anh ta, là thật sao?"
Lời này nói ra, lợi dụng Mục Tiêu anh ta thì thôi, lại còn đem cả những mặt hàng kia của anh ta ra.
Mục Tiêu phẫn nộ đến cực điểm, đột nhiên quăng Lạc Thanh Thừa ra.
Chờ đợi Lạc Thanh Thừa không phải mặt đất, mà là cánh tay hữu lực của Alpha lai.
"Mau! Cậu đi trước, thu hồi câu nói gì mà bảy người không bằng một đó đi."
"Đúng! Thanh Thừa cậu xuống núi trước." Alpha áo sơ mi bông cởi bỏ cúc áo cổ: "Các huynh đệ ngăn anh ta lại!"
Cách xưng hô của những người này với Lạc Thanh Thừa làm Mục Tiêu nghe lọt vào tai buồn nôn: "Rác rưởi!"
"Cái gì! Có giỏi ngươi lặp lại lần nữa xem!"
Lạc Thanh Thừa bị đẩy ra. Cậu không từ chối, giả nhân giả nghĩa cổ vũ hai câu, liền không quay đầu lại nhanh chóng xuống núi.
Tài xế chờ cậu trên xe thiếu chút nữa ngủ quên, nghe thấy cậu lên xe liền thúc giục: "Sư phụ lái xe."
Tài xế nhìn kính chiếu hậu: "Không đợi soái ca cùng cậu à?"
Lạc Thanh Thừa nửa điểm không do dự: "Không đợi, anh ta tự về."
Động cơ phát ra tiếng gầm giận dữ. Khoảnh khắc khẩn cấp, cửa xe nháy mắt bị nắm chặt.
Lạc Thanh Thừa khó có thể tin nhìn thấy Mục Tiêu lông tóc không thương tổn chui vào xe.
Dáng người anh ta quá mức cao gầy, chiếc xe bình thường liền có vẻ chật hẹp. Anh ta nhân tiện dùng sức đè ép Lạc Thanh Thừa vào cửa xe.
"Lái xe!"
Tài xế không rõ ý đồ của người trẻ tuổi, không ai phản đối nên anh ta đạp chân ga, lái vào màn đêm.
Ánh mắt Lạc Thanh Thừa lướt qua cửa xe, nhìn xa vào bóng đêm bảy tên Alpha kia. Quá xa, một mảng đen nhánh chỉ thấy điểm mờ mịt.
Quay đầu lại bốn mắt đối diện, phức tạp đến không nói nên lời.
"Anh đã làm gì họ?" Lạc Thanh Thừa run giọng hỏi.
"Tất cả đều là ngươi gây ra." Mục Tiêu đã bình phục lại: "Giết."
Xe phanh gấp một cái. Lạc Thanh Thừa thiếu chút nữa đụng vào ghế dựa. Tài xế vội vàng xin lỗi.
Lạc Thanh Thừa ngẩng đầu tức giận mắng Mục Tiêu: "Giang Hạc Minh! Đều là người trưởng thành, chơi không nổi thì đừng theo tới!"
Mục Tiêu cười lạnh, duỗi tay điều kính chiếu hậu lên trần xe. Cơ thể cường tráng gắt gao chống lại Lạc Thanh Thừa, làm cậu không có chỗ nào để trốn, nhìn thẳng vào cậu.
"Người chọc tới tôi, không c.h.ế.t cũng phải tàn phế."
Tài xế toàn thân đều bắt đầu run rẩy.
Lạc Thanh Thừa hai tay chống ở n.g.ự.c cường ngạnh của Mục Tiêu.
Rõ ràng muốn nổi trận lôi đình với anh ta, đột nhiên phát giác người đàn ông hung hãn trước mắt thoải mái hơn so với những người đàn ông hôi mùi t.h.u.ố.c lá kia, cho dù anh ta đang hung dữ với cậu.
Nhất định là ảo giác. Lạc Thanh Thừa nhắc nhở chính mình.
"Viếng mộ với tôi có điểm nào không làm tốt? Lợi dụng anh và chơi chơi họ thì sao? Người khác tôi còn chướng mắt. Không phải giúp anh trả nợ, tôi sẽ liều mạng dập đầu như vậy sao!"
Thần sắc Mục Tiêu cứng lại.
Lạc Thanh Thừa tiếp tục: "Anh nên đi đâu thì đi, đừng đi theo tôi. Tiền một xu cũng không cần anh trả."
Cậu đã là hoa lê dính hạt mưa , phảng phất bị Mục Tiêu chà đạp đến rách nát không chịu nổi. Giọng nói nghe lại bình tĩnh dị thường. Sự tương phản này làm Mục Tiêu ngơ ngẩn.
"Động một tí là đánh đánh g.i.ế.c giết, ai chịu nổi anh? Trong mắt các Alpha, tôi là Beta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp thu bất kỳ yêu cầu nào của các anh sao?
Những cảm xúc phẫn nộ, sợ hãi, ủy khuất đó đều không nên tồn tại sao?
Đầu tiên tôi là người sau đó mới là Beta, là người thì sẽ sợ hãi, phòng ngự, chạy trốn, anh hiểu không?"
Mục Tiêu ngơ ngẩn nhìn Lạc Thanh Thừa, mặc kệ là trao đổi cảm xúc hay trút giận.
Anh ta nhìn đôi mắt Lạc Thanh Thừa chứa đầy nước mắt.
Nơi đó giống như một cái bẫy rập mỹ lệ.
Mục Tiêu không biết khi nào bị kéo vào, tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại ở yết hầu.
Trong xe lâm vào sự trầm mặc áp lực. Chỉ có âm thanh nhắc nhở chỉ đường của tài xế thường xuyên vang lên bên tai ba người.
Lạc Thanh Thừa trong lòng thầm kêu: Không xong, diễn quá rồi.
May mắn quãng đường không xa, rất nhanh đã đến nơi. Tài xế chờ họ xuống xe rồi đạp chân ga đến cùng.
Trở lại phòng, Lạc Thanh Thừa đóng cửa không ra, rất sợ Mục Tiêu gõ cửa lại tìm cậu nói chuyện.
Hệ thống không nói gì cảnh báo cậu. Mục Tiêu phóng thích rất nhiều tin tức tố về phía cậu.
Sáng ngày hôm sau, Mục Tiêu bị tiếng nôn khan của Lạc Thanh Thừa đánh thức.
Phản ứng mang thai đến rồi, phía sau sẽ càng ngày càng mãnh liệt.
Lạc Thanh Thừa súc miệng, mệt mỏi ỉu xìu từ phòng vệ sinh đi ra, đụng thẳng vào n.g.ự.c Mục Tiêu. Cậu khó chịu bực bội đẩy anh ta: "Đi đường không nhìn đường sao?"
Mục Tiêu mặc áo ba lỗ quần đùi đang định nổi đóa, Lạc Thanh Thừa đột nhiên hoàn hồn.
Trên người Mục Tiêu có một loại cảm giác khiến cậu ngửi thấy rất thoải mái, giống như có thể giảm bớt phản ứng mang thai của cậu.
Cậu xoay người. Mục Tiêu đồng thời xoay người. Cậu cứ như vậy lại lần nữa đụng vào, "Anh dùng sữa tắm gì? Hoặc là nước hoa? Cho tôi ngửi thử."
Tối hôm qua náo loạn khó chịu như vậy, Lạc Thanh Thừa lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Cả hai đều chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi. Mục Tiêu từ khi có ký ức chưa từng thân cận với bất kỳ ai như vậy.
Lần này còn thân mật hơn cả trong quan tài. Cả hai gần như trần trụi.
Lạc Thanh Thừa không những không buông ra mà còn dựa vào n.g.ự.c anh ta.
Biểu cảm tham luyến giống như sự thống khổ được giải phóng sau khi thả lỏng, rất tự nhiên.
Mục Tiêu không hiểu hành vi của cậu. Hai Lạc Thanh Thừa cực đoan luôn đánh nhau trong đầu anh ta.
Anh ta cúi đầu liền chạm vào đỉnh đầu Lạc Thanh Thừa.
Tóc cậu mềm mại ấm áp và có mùi hương thanh khiết.
Hai tay cậu thong thả vòng lấy eo Mục Tiêu.
Mục Tiêu nghĩ đến hình ảnh cậu nắm lấy vận mệnh của mình trong quan tài.
Anh ta siết chặt khớp hàm: "Lạc Thanh Thừa, ngươi điên rồi sao?"
Một tiếng gầm nhẹ làm Lạc Thanh Thừa tỉnh mộng. Trong cơn hoảng hốt, cậu không hiểu: "Tôi... làm sao..."
Lưng Mục Tiêu thẳng tắp, căng cứng. Giọng nói lạnh lùng sắc bén cũng run rẩy: "Nhìn xem tay ngươi đang làm gì?"
Nếu nói việc Lạc Thanh Thừa nắm lấy vận mệnh Mục Tiêu trong quan tài là bất đắc dĩ cầu tự bảo vệ mình, nhưng hiện tại cậu lại vì cái gì?
Lạc Thanh Thừa bị hành động vô ý thức của chính mình làm cho kinh hãi, nhanh chóng thu tay về.
Mặt đã sớm nóng lên, nhưng may mắn cậu là nhân vật tay già đời tình trường, rất nhanh đã bình tĩnh lại, đẩy anh ta ra.
Ngữ khí không xin lỗi cũng không có thành ý: "Ai bảo anh ở tầng hai, nhận lầm người."
Mục Tiêu lại lần nữa bị trả đũa.
Trên mặt anh ta nghẹn hai luồng lửa, một đoàn lửa uất ức, một đoàn lửa bên dưới cơ thể.
Trong cơn giận dữ mang theo sự trào phúng: "Tôi liền giống vị bạn trai cũ kia của ngươi!"
Chỉ là không cẩn thận đụng phải cậu bé"chào cờ" của anh ta, làm như cướp trinh tiết anh ta vậy.
Lạc Thanh Thừa không khỏi hài hước nói: "Kiểm chứng kích thước, thật là có chút giống."
Mục Tiêu: "......."
Cảm giác nếu không trở về phòng, Mục Tiêu sẽ cắn đứt cổ cậu.
Mục Tiêu muốn làm rõ nguyên nhân kết quả, thấy cậu suy yếu nhưng lại đang hưởng thụ, chớp mắt cậu lại chuồn mất.
Lạc Thanh Thừa có một loại cảm giác kỳ quái.
Vừa tiếp xúc Mục Tiêu liền có một loại không chịu khống chế muốn đi đến gần anh ta.
Chỉ trong một đêm, trên người Mục Tiêu như đột nhiên tản ra lực hấp dẫn thần bí.
Lạc Thanh Thừa cần phải cố gắng khống chế mới có thể bình thường.
【Hệ thống】 thật sự không nhìn nổi: "Tình huống này của ngươi là cần sự trấn an của cha Tiểu Khoa Đẩu. Tin tức tố của anh ta cường đại, thể chất cũng là ngàn dặm mới tìm được một. Cho nên ngươi bị ảnh hưởng. Vẫn là mau chóng liên hệ với Kiều Bố Nhất."
Giọng Lạc Thanh Thừa đều lắp bắp: "Thu được tin tức tố đủ để dời chuyển thể cảm mang thai chưa?"
【Hệ thống】: "Ngươi vừa thu thập vừa dùng, làm sao đủ."
Lạc Thanh Thừa đành phải không ngừng gọi điện thoại cho Kiều Bố Nhất, nhưng luôn không có người nhấc máy. Cậu liền nghĩ mọi cách đi tìm anh ta.
Tuy nhiên, anh ta giống như biến mất khỏi thế giới này.