HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 20

Dây lưng cậu đã bị Mục Tiêu cởi bỏ. Mỗi một lần anh ta chạm vào đều làm Lạc Thanh Thừa như rơi vào biển sâu nhục nhã, phẫn nộ, bất lực, tim đập nhanh hơn.

"Tôi cũng chưa từ bỏ ý định. Khi cậu chạm vào tôi mà chưa được sự đồng ý của tôi, cậu hẳn là cũng phải nghĩ đến hậu quả, không phải sao?" Mục Tiêu mặt không biểu cảm làm tất cả: "Cậu nói cậu có chút vấn đề về phương diện kia, tôi cũng muốn kiểm chứng, đúng không?"

Anh ta mỗi câu đều nói đạo lý, khiến Lạc Thanh Thừa không thể phản bác, nhưng trên tay anh ta lại làm chuyện tương phản.

Lạc Thanh Thừa gầm nhẹ: "Giang Hạc Minh!"

Hối hận chính mình dẫn sói vào nhà.

Lạc Thanh Thừa nghiến răng nghiến lợi, cả người đều đang run rẩy. Nguồn điện được bật lên, chỉ nghe tiếng tách tách.

Vẫn là cái của quý, Lạc Thanh Thừa mới hiểu được thứ đồ chơi này là cái gì.

Khó khăn lắm cậu mới khắc chế được, Mục Tiêu lại bật nấc thứ hai. Lạc Thanh Thừa rốt cuộc nhịn không được mà đầu hàng.

Mà Mục Tiêu chỉ là lẳng lặng nhìn cậu, tất cả biến hóa nhỏ nhặt của cậu.

Khoảnh khắc tầm mắt hai người đối diện, cái loại nhục nhã từ trong xương cốt đến linh hồn được phát ra từ đôi mắt Mục Tiêu bình tĩnh dị thường.

Lạc Thanh Thừa hận anh ta, cũng hận không thể chui vào khe đất trốn đi.

Chỉ còn một loại cảm xúc gọi là xấu hổ và giận dữ. Nước mắt sinh lý tính chảy ra từ khóe mắt làm thế giới cậu mơ hồ.

"Giang Hạc Minh... Anh có bản lĩnh, đừng dùng đồ điện, dùng miệng anh đi."

"Thức ăn cao cấp, cậu đủ tư cách sao?" Liếc nhìn bộ dáng rách nát phẫn nộ của cậu, Mục Tiêu càng thêm hứng thú.

Điện thoại di động lỗi thời của Lạc Thanh Thừa đặt trên đầu giường đột nhiên vang lên, giống như một con quỷ lỗ mãng xông vào lĩnh vực riêng tư.

Mục Tiêu liếc nhìn điện thoại, nhìn thấy ghi chú cuộc gọi đến rõ ràng rất mất hứng, nhưng lại cực kỳ phong độ thân sĩ, đưa điện thoại đến trước mắt Lạc Thanh Thừa.

Giống như lúc trước anh ta ở lễ tang giải vây đánh nhau cho cậu. Bề ngoài là phong độ khiến người khác thưởng thức, âm thầm lại là xiềng xích lạnh băng.

Hai chữ "Đại Kiều" làm Lạc Thanh Thừa vừa mừng vừa sợ. Mừng là được cứu, sợ là điện thoại sẽ bị anh ta cắt ngang.

Điều ngoài ý muốn là Mục Tiêu bắt máy và còn bật loa ngoài.

"Thanh Thừa, đừng bận tâm tôi... Bảo vệ tốt chính mình..." Giọng Kiều Bố Nhất nghẹn ngào vô lực.

"Lạc Thanh Thừa, cậu nghe đây. Kiều Bố Nhất đang ở trong tay chúng tôi. Hạn cậu tối nay đúng giờ mang di sản Mục Tiêu đến đổi anh ta. Tôi đã tìm người tính toán qua, cậu có thể lấy ra 9000 vạn tiền mặt. Nếu cậu dám báo nguy hoặc lừa gạt, cậu sẽ nhận được một t.h.i t.h.ể bầm dập, mặt mày hoàn toàn thay đổi."

"Thanh Thừa..."

"Tút tút..."

Giọng đàn ông đã qua xử lý và tiếng kêu gọi của Kiều Bố Nhất làm đầu Lạc Thanh Thừa ầm ầm vang lên.

Toàn thân cậu mất đi tia sức lực còn sót lại. Đôi mắt đẫm nước mắt m.ô.n.g lung nhìn thấy Mục Tiêu đang nhìn chằm chằm điện thoại, rồi lại nhìn chằm chằm cậu.

Anh ta hỏi: "Bạn trai cũ của cậu sắp c.h.ế.t rồi. Cậu chọn tuẫn tình hay dùng mạng cứu anh ta?"

Lạc Thanh Thừa thoát khỏi sự mê ly và hoảng hốt. Cổ họng khàn khàn cuối cùng cũng nặn ra hai từ cứng nhắc: "Cứu anh ta."

Mục Tiêu căng mày, tăng âm lượng: "Sảng khoái như vậy? Cậu không nghe rõ sao? Tôi nói là dùng mạng, dùng mạng!"

"Anh không nghe lầm," Lạc Thanh Thừa nỗ lực làm cơ thể mình nhanh chóng hạ nhiệt độ khỏi cơn triều dâng lửa nóng. Cậu miễn cưỡng khẽ động khóe môi: "Sai thì sai ở chỗ anh ta mà chết, tôi cũng sẽ chết."

Mục Tiêu mắt dại ra vì nghi hoặc.

"Anh ta đối với cậu thực sự quan trọng như vậy? Cậu không phải đã quên anh ta phản bội cậu, anh ta muốn kết hôn với người khác sao?"

"Đúng vậy." Ánh mắt Lạc Thanh Thừa không hề yếu thế: "Anh ta phản bội tôi là lựa chọn của anh ta. Dùng mạng cứu anh ta là lựa chọn của tôi. Có liên quan gì?"

"Ha hả, ha ha ha." Mục Tiêu cười, rồi lạnh mặt xuống, đặc biệt dọa người: "Cậu nhất định không phải cậu ấy."

Lạc Thanh Thừa không biết "cậu ấy" trong miệng anh ta là ai, hiện tại cũng không có thời gian hỏi. Cho dù hỏi anh ta chưa chắc trả lời, và cậu cũng không có tâm tình để ý tới sự cười nhạo của anh ta.

"Giúp tôi. Chỉ cần anh giúp tôi cứu anh ta, tôi tùy tiện anh xử trí."

Mục Tiêu nhìn chằm chằm Lạc Thanh Thừa một cách thẳng tắp, ánh mắt phức tạp: " Mọi thứ của cậu đều là của tôi, cậu có lợi thế gì để cầu tôi?"

Lạc Thanh Thừa ngưng mi bất đắc dĩ. Nửa ngày, đôi môi đỏ khẽ mở: "Tôi chẳng phải là lợi thế tốt nhất sao."

Mục Tiêu khẽ nhếch mi mắt, ngay sau đó bỏ qua tầm mắt: "Được thôi, cậu có thể cầu xin tôi."

Thời gian không đợi người. Lạc Thanh Thừa không trốn thoát được nanh vuốt Mục Tiêu, chỉ có thể tìm đột phá khẩu trên người anh ta. Cậu không chút do dự nói: "Tôi xin anh."

Mục Tiêu nghiêm trang: "Dùng miệng cầu xin có phải có một loại phương thức cao cấp khác không?"

Trong ánh mắt ác ý của anh ta, ánh mắt Lạc Thanh Thừa chuyển xuống dưới eo bụng anh ta, bừng tỉnh hiểu rõ ý anh ta.

 

back top