HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 17

Giọng Lạc Thanh Thừa trầm thấp, đọc từng chữ có chút cứng đờ: "Tôi thay anh trả 30 vạn cũng không phải số tiền nhỏ, mà chút tin tức tố này của anh còn kém xa. Cho nên người cần giữ mạng là anh."

Mục Tiêu dễ dàng nhìn ra cậu đang cố tỏ ra mạnh mẽ, càng cảm thấy ghê tởm.

Đúng lúc anh ta thất thần này, đầu gối Lạc Thanh Thừa mãnh lực chồm về phía trước, cùi chỏ đồng thời đánh vào vòng eo đối phương.

Nhưng Mục Tiêu nhanh nhạy dữ dội, thân hình lùi về phía sau tránh đi cuộc đánh lén kép.

Anh ta đưa tay chụp vào Lạc Thanh Thừa đang khom lưng, nào ngờ cậu nghiêng người ngã xuống.

Lạc Thanh Thừa sớm biết đánh lén sẽ thất bại, nương theo thế ngã xuống, tay phải chống đất văng ra cú quét chân , thoát ra lưu loát khỏi khu vực kiểm soát của Mục Tiêu, thậm chí buộc Mục Tiêu lùi lại vài bước.

Hai người đã đối lập nam bắc. Mục Tiêu kinh ngạc trước sự ra tay lưu loát của đối phương.

Chỉ có người luyện qua quyền cước mới làm được điểm này. Điều này lại không giống người kia.

Lạc Thanh Thừa phản quang đứng ở cửa: "Tôi nói rồi người cần giữ mạng là anh."

Mục Tiêu lại một lần nữa đánh giá Beta bình thường trước mắt: "May mắn mà thôi. Ngươi xác định là vì tôi trả 30 vạn kia?"

"Bằng không." Lạc Thanh Thừa nói xong cúi mắt thưởng thức ý trong lời anh ta. Quả thật, cậu không phải vì anh ta.

Lúc đó, trong tình huống như vậy hoàn toàn xuất phát từ nhu cầu cấp bách tin tức tố của anh ta.

Lạc Thanh Thừa ý thức được người này đánh không lại mà lại rất khó dây dưa.

Cuối cùng cậu thỏa hiệp.

"Dù sao tầng một trống không. Anh muốn ở cũng không phải không thể. Phụ trách an toàn cho tôi, cùng với quét tước phòng ốc, làm tốt ba bữa cơm là thành giao. Anh tùy thời có thể lựa chọn rời đi."

Mục Tiêu cười lạnh: "An toàn thân thể ngươi còn cần ta?"

Lạc Thanh Thừa nói đúng sự thật: "Đúng vậy, nửa đêm rạng sáng tôi cần."

"Tôi cho anh thời gian suy xét." Nói xong Lạc Thanh Thừa liền phải lên lầu, lại bị anh ta gọi lại.

"Tôi ở phòng bên cạnh cậu." Mục Tiêu không phải thỉnh cầu mà là thông báo.

"Xin lỗi, phòng bên cạnh tôi có người." Lạc Thanh Thừa không quay đầu lại đi lên lầu, nói như thể trong lòng tôi đã có người, chai lì cũng vô dụng.

Có cái quỷ người! Ai mua nhà mà không ở, anh ta còn không biết sao. Lạc Thanh Thừa, quả nhiên ngươi vẫn đang giả vờ.

Mục Tiêu không cam lòng thua trong chuyện nhỏ này: "Anh ta là ai?"

"Bạn trai cũ mới chia tay."

..........

Vừa vặn Lâm luật sư gọi điện thoại đến nói đã liên hệ được Giang Hạc Minh, anh ta ngày mai liền tới báo danh trả nợ.

Lạc Thanh Thừa nhìn chằm chằm người đàn ông dưới lầu, nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, cắt đứt điện thoại rồi vào phòng mình.

Có người từng đề cập rằng mang thai không dễ tham gia lễ tang, viếng mộ nửa đêm lại càng cần kiêng kỵ.

Điện thoại Kiều Bố Nhất vẫn không ai nghe, cũng không biết tình hình bên anh ta thế nào. Nhưng mộ cuối cùng vẫn phải đi.

Mọi thứ an bài xong xuôi, cậu lăn qua lộn lại không ngủ được, đơn giản là dậy sớm.

Kéo cửa ra liền gặp bóng dáng cây muối đen đứng ở bên cạnh cửa.

Lạc Thanh Thừa kinh hô một tiếng: "Giả quỷ sao..."

Mục Tiêu mặc một thân vest đen, môi khẽ nhúc nhích: "Ngươi cái gì ngươi. Ở trong phòng không phải đi tới đi lui thì cũng lăn qua lộn lại. Là muốn tự sát cần hỗ trợ?"

Lạc Thanh Thừa nghiêng đầu nhìn cánh cửa bên trái, lấy lại tinh thần: "Không phải bảo anh ở tầng dưới, chạy lên tầng hai làm gì? Miệng còn thối như vậy."

Miệng thối?

Mục Tiêu dừng một chút, thật sự hà một hơi ngửi ngửi. Là mùi kem đánh răng chanh, thối chỗ nào?

Nháy mắt ngửi thấy mùi xúc phạm của Lạc Thanh Thừa. Giọng anh ta lạnh thấu xương: "Nếu tôi nhớ không nhầm là cậu nói nửa đêm rạng sáng cậu cần tôi. Có việc thì làm việc, không việc gì thì về phòng ngủ ngoan."

Lạc Thanh Thừa cũng bị hành động nghiêm túc của anh ta làm sững sờ một thoáng, theo bản năng cười nhạo: "Đi theo tôi."

Lâm luật sư, giám sát viên, chúng ta chờ xem, xem ai chơi qua ai.

Nửa đêm, khu mộ viên quang nghĩ đến đã lạnh run cả người.

Các tài xế mệt mỏi đều phải tỉnh thần lên. Họ nhìn thấy từ xa mấy Alpha cao lớn, nổi bật tụ tập ở lối vào khu mộ viên.

Mục Tiêu không nghĩ tới Lạc Thanh Thừa sẽ mời cả đám Alpha nhị đẳng trên thuyền kia đến thêm can đảm.

Chẳng lẽ cậu quên hiệp ước đã chỉ rõ mỗi lần viếng mộ phải dập đầu 100 cái mới tính viên mãn?

Tuy nhiên, Lạc Thanh Thừa nhìn thấy nhóm người này cũng ngoài ý muốn.

Cậu rõ ràng chỉ tìm hai Alpha đã để lại thông tin liên hệ trên tài khoản xã giao, không ngờ họ lại cùng nhau tới.

Cũng không biết họ dùng cách gì thuyết phục được người quản lý mộ viên cho phép.

Nhìn thấy Lạc Thanh Thừa đi tới, năm tên Alpha đang hút thuốc tự giác dập tàn thuốc.

Mộ Mục Tiêu là quan tài mai táng. Người ngoài đều mắt mù giả không biết, nhưng ở thời điểm quỷ dị này, nhớ lại vẫn có chút tim đập nhanh.

Các Alpha càng không rõ Lạc Thanh Thừa vì sao lại chọn giờ này đến trước mộ Mục Tiêu.

"Ngươi là muốn trộm mộ hay trộm xác?"

"Trộm xác?" Lạc Thanh Thừa nhấn mạnh từ đầy ý vị thâm trường: "Nói hay lắm."

Quan tài trong mộ e rằng căn bản không có thi thể. Lạc Thanh Thừa bị họ vây quanh bên trong, ánh mắt lại nhìn về phía người đứng ở ngoài cùng, không biết anh ta đang trầm mặc suy nghĩ gì.

"Giang Hạc Minh, anh nói chúng ta trộm xác có thành công không?"

Ánh mắt rải rác đột nhiên hội tụ lại.

Mục Tiêu không nói một lời, sắc mặt càng thêm tối sầm.

Khí chất cường đại tản ra trên người anh ta phảng phất như sinh ra đã có sẵn.

Mặc dù những Alpha này cũng vô cùng cường tráng cao lớn, nhưng trước mặt Mục Tiêu lại trở nên ảm đạm thất sắc.

Khí thế Giang Hạc Minh đánh người trên Đảo Hoa Hồng rõ ràng trước mắt.

Ai cũng không muốn hứng thú với một người đầu có bệnh mà còn có khuynh hướng bạo lực.

Nhiều đôi chân dài bước đi hướng vào sâu hơn trong mộ viên. Nhất thời chỉ nghe được tiếng bước chân có tiết tấu.

Người khởi xướng Lạc Thanh Thừa đành phải phá vỡ không khí quái dị.

"Ừm, tôi đã giành được di sản của Mục Tiêu..."

Nhưng cậu còn chưa nói ra, nhóm Alpha bên cạnh đã kinh ngạc, ngay sau đó là tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai, làm như tử thi sống lại vậy.

Chỉ duy nhất Mục Tiêu đứng một bên giống như đang xem một đám nô lệ tiền bạc.

Lạc Thanh Thừa không phải ngu xuẩn thì cũng là có âm mưu khác.

Mục Tiêu cảm thấy rất phản cảm.

Anh ta rõ ràng là đến tìm Lạc Thanh Thừa báo thù, vì sao lại uất ức như vậy, chỉ vì không xác định cậu có phải Lạc Thanh Thừa m.á.u lạnh vô tình kia không?

Không khí ồn ào khiến Lạc Thanh Thừa không có cơ hội giải thích điều kiện nhận di sản.

Họ nhanh chóng đi đến mộ phần Mục Tiêu. Không có dựng bia, mộ phần trồng một cây non. Trên cây giống treo một tấm mộc bài không chữ.

Lạc Thanh Thừa liếc nhìn người bên cạnh. Dọc đường đi anh ta còn nặng lòng hơn cả cậu: "Giang Hạc Minh, thời gian viếng mộ đúng rồi chứ?"

Mục Tiêu nghe cậu lại lần nữa gọi mình là Giang Hạc Minh, ý hận trong lòng dâng lên vùn vụt: "Thời gian đúng rồi thì chôn sống ngươi à?"

Lạc Thanh Thừa không ngờ anh ta phản ứng lớn như vậy, ngơ ngác nhìn anh ta, lẩm bẩm: "Anh muốn tôi chết?"

Mục Tiêu bị bóng đêm bao phủ, chỉ còn khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng, giọng lạnh lùng: "Chết? Quá lợi cho ngươi."

Hai người đột nhiên giằng co không dứt.

Alpha lai kéo Lạc Thanh Thừa một cái: "Cậu không phải nói đầu anh ta có vấn đề sao, so đo gì với anh ta làm gì. Cậu gọi chúng tôi tới còn có chuyện gì khác?"

Các Alpha khác cũng phụ họa ở bên cạnh.

Ánh mắt Lạc Thanh Thừa rời khỏi mặt Mục Tiêu: "Nếu các anh nguyện ý, xin phóng thích tin tức tố của các anh."

Vài tên Alpha nhìn nhau, lại nhìn quanh bãi tha ma đen như mực, không khỏi rùng mình một cái.

Alpha lai lại kéo Lạc Thanh Thừa một cái, sắc mặt có chút thẹn thùng: "Cậu không phải là muốn ở đây... Chuyện này có phải quá..."

Anh ta tiếp tục nói: "Không phải là không thể, chỉ là chúng tôi đều thích cậu. Cậu, cậu chọn ai?"

Ánh mắt đối phương rõ ràng hiểu lầm điều gì. Lạc Thanh Thừa từ bỏ giải thích, cười khẽ: "Tôi là Beta, các anh đừng hùa theo tôi vui vẻ."

Alpha lai nắm lấy hai vai Lạc Thanh Thừa: "Lạc Lạc, trước khi đến chúng tôi đã thảo luận qua. Ban đầu bị dung mạo Beta của cậu hấp dẫn.

Cậu biết chúng tôi càng khao khát Omega, nhưng chúng tôi chính là muốn gặp cậu, thấy cậu cười. Cho dù một ánh mắt của cậu cũng làm chúng tôi dư vị vô cùng.

Có lẽ đây là mị lực đi. Trước kia chúng tôi đều là thái độ chơi chơi, nhưng lần này có khác biệt, đều muốn độc chiếm cậu."

Nói đủ thẳng thắn. Bề ngoài hình thể cũng miễn cưỡng được, chơi chơi thì được, nghiêm túc thì thôi.

Những người này sở thích có thể thay đổi bất cứ lúc nào, bất biến chính là di sản Mục Tiêu. Lạc Thanh Thừa trầm mặc.

Mục Tiêu thật sự nghe không nổi nữa, lửa giận đầy bụng ngoi ngoi rục rịch: "Lạc Thanh Thừa, ngươi là ăn tin tức tố sao?"

Lạc Thanh Thừa không để ý đến anh ta, suy tư xong nói với vài tên Alpha: "Tôi cũng không muốn phá hỏng tình huynh đệ của các anh. Chỉ cần ai cung cấp tin tức tố nhiều nhất, tôi có thể suy xét."

Alpha áo hoa sơ mi hỏi: "Nhưng cậu muốn phân biệt tin tức tố ai nhiều ai thiếu như thế nào?"

Thần sắc Lạc Thanh Thừa ôn hòa thậm chí mắt hàm thu ba: "Điện thoại di động của tôi có hệ thống phân biệt tin tức tố.

Thu thập xong sẽ tự động phân tích năng lực phương diện kia của các anh. Nếu đã chọn, chắc chắn phải chọn cái hàng to xài tốt mà còn kéo dài các anh nói đúng không."

 

back top