HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 16: Bạn trai cũ

Hoắc Tịnh có thể g.i.ế.c người phóng hỏa vì lợi ích, là một nhân vật tàn nhẫn.

Lạc Thanh Thừa chặn đường tài lộc của anh ta. Tục ngữ nói chặn đường tài lộc như huyết hải thâm thù. Thanh Thừa có nguy hiểm.

Kiều Bố Nhất chợt xua tan lo lắng, mỉm cười nói: "Đừng khẩn trương, hiện tại có tôi ở đây."

Hệ thống đột nhiên nhắc nhở: "Chúc mừng ngươi giành lại được một lần cơ hội dời chuyển thể cảm mang thai. Nếu dời chuyển thành công, tiếp theo chỉ cần bổ sung tin tức tố."

Cái gì mà đột ngột như vậy!

Ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt Kiều Bố Nhất, Lạc Thanh Thừa lại không che giấu được nội tâm kích động.

Kiều Bố Nhất hiểu lầm biểu tình của cậu, kéo tay cậu, giọng nói mềm nhẹ: "Thanh Thừa cảm ơn cậu. Cậu cho tôi sự kinh hỉ. Tôi đã đề xuất giải trừ hôn ước với Nhan Tầm."

Khoan đã, hành vi cẩu huyết của chính mình ngược lại đã đẩy một thanh niên ưu tú đi vào con đường phản nghịch!

Ý cười của Lạc Thanh Thừa biến mất. Cậu nghiên cứu vài giây, đổ mấy viên axit folic cần uống hàng ngày ra, đang định đưa vào miệng thì bị đột nhiên ngăn lại.

Kiều Bố Nhất nhắc nhở: "Lời dặn của bác sĩ nói mỗi ngày uống một viên. Thứ đồ này uống nhiều một lần sẽ có phản ứng không tốt."

Lạc Thanh Thừa nghe lời anh ta nói thì nghĩ đến điều gì: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như buồn nôn, thích ngủ, hệ tiêu hóa hỗn loạn khiến hệ thần kinh chậm dần. Đương nhiên thể chất khác nhau thì phản ứng cũng có điều khác biệt. Tốt nhất là mỗi ngày một viên."

Khó trách trên thuyền nôn mửa dữ dội, sau đó lại giống như ăn thuốc ngủ, luôn muốn ngủ. Cứ tưởng là phản ứng mang thai.

Lạc Thanh Thừa trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Anh vừa rồi nói cảm ơn tôi, là ý tôi hiểu là anh muốn giúp tôi ngăn chặn Hoắc Tịnh?"

Kiều Bố Nhất nhìn quét một vòng từ phòng khách sang phòng vệ sinh rồi đi ra: "Đi trước mua thêm đồ dùng sinh hoạt cho cậu. Vừa đi vừa nói chuyện."

Trên thuyền nuốt mấy viên axit folic cũng chẳng có cảm giác gì.

Hiện tại cậu uống một viên đã muốn nôn, Hệ thống lại nhắc nhở cậu cần thiết phải nuốt vào.

Buộc cậu vội vàng uống một ngụm lớn nước chanh.

Bước chân vừa bước ra khỏi phòng, sân ngoài thình lình đứng thẳng vài vị nhân viên chấp pháp.

Từ đồng phục của họ phán đoán là người của Cục Quản lý Tin tức tố. Nơi đây xa rời ồn ào mà yên tĩnh, họ làm sao tìm được đến đây?

Kiều Bố Nhất tiến lên đón, mở lời nghe ý đồ đến của đối phương.

"Kiều tiên sinh, có người tố cáo ngài mua sắm dược phẩm bị cấm. Mời ngài hợp tác theo chúng tôi đi một chuyến."

..........

Là Lạc Thanh Thừa lấy điện thoại anh ta mua sắm dược phẩm bị cấm.

Lạc Thanh Thừa cúi mắt mất tự nhiên. Kiều Bố Nhất đương nhiên cũng hiểu rõ, nói với nhân viên chấp pháp: "Vâng, chờ tôi một chút."

Kiều Bố Nhất quay người lại, áp mặt vào tai Lạc Thanh Thừa.

"Tôi rất nhanh sẽ trở về. Về biệt thự của tôi chờ tôi. Không cần một mình ra ngoài, cũng không cần mở cửa cho bất kỳ ai. Tin tôi."

Mãi đến khi Lạc Thanh Thừa khẽ gật đầu, anh ta mới nói nhỏ hơn: "Mục Tiêu chưa chết, việc tặng di sản là cục diện anh ta đã thiết lập từ trước."

Kiều Bố Nhất bị đưa đi, xe biến mất ở cuối đường. Lạc Thanh Thừa sững sờ tại chỗ.

Hơi thở anh ta vẫn còn quanh quẩn bên tai. Mua thuốc dẫn dụ tin tức tố cũng cần bị điều tra sao?

Hai giờ trước mới ký xong hiệp ước với Lâm luật sư. Nếu Mục Tiêu chưa chết, mục đích anh ta là gì mà tốn 12 vạn mời người lên mộ một lần?

Lạc Thanh Thừa xoa trán, đem trải nghiệm từ đầu đến cuối suy nghĩ đi nghĩ lại một lần. Không nghĩ thì không sao, nghĩ lại sau lưng lạnh toát. Cảm giác ai cũng có vấn đề!

"Nghĩ gì mà thất thần như vậy?"

Một bóng dáng cực kỳ áp bách đột nhiên xuất hiện, cộng thêm giọng nói không hề quen thuộc.

Lạc Thanh Thừa đang thất thần bị dọa không nhẹ, ngẩng đầu chớp chớp mắt, ánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Hạc Minh.

Bộ vest ba món tiêu chuẩn mặc trên người anh ta khác thường một cách nổi bật.

Dưới cánh tay thon dài là đôi găng tay da đen nhánh, kéo theo một chiếc vali cùng màu.

Chuyện xảy ra trong quan tài ở Đảo Hoa Hồng giống như một sợi dây leo thon dài bò ra từ chiếc vali đen, cuốn chặt lấy cơ thể Lạc Thanh Thừa. Hơi thở cậu ngưng trệ một thoáng.

"Anh... Lâm luật sư bảo anh tới?" Vừa dứt lời liền cảm thấy nói sai, vội vàng sửa miệng: "Anh đang tìm chỗ ở? Chỗ tôi không tiếp khách."

Mục Tiêu đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó không hề có nửa điểm câu thúc đút hai tay vào túi quần, tự lo liệu đi vào nhà.

Lạc Thanh Thừa nhìn chằm chằm chiếc vali bị anh ta bỏ lại. Ý này là còn muốn mình kéo vào giúp anh ta sao?

Lạc Thanh Thừa đi theo: "Anh... Nơi này không hoan nghênh anh."

Anh ta đánh giá tiện nghi trong phòng còn cẩn thận hơn cả Kiều Bố Nhất.

Ngón tay anh ta lướt qua mặt bàn, đầu ngón tay búng một cái vào ly nước chanh Lạc Thanh Thừa đã uống.

Ánh mắt anh ta nhìn quanh phòng khách, nhà bếp. Ngoài miệng anh ta nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Vậy hoan nghênh ai?"

Lạc Thanh Thừa phát hiện dù có theo kịp cũng không làm gì được anh ta.

Người này chỉ cần là bóng lưng thẳng thắn nhìn qua cũng đã có cảm giác áp bách vô hình.

Thật sự động thủ, Lạc Thanh Thừa chỉ có phần chịu thiệt.

Nhưng anh ta chắc chắn không phải tới trả thù. Rốt cuộc, giấy nợ 30 vạn không làm anh ta phải bỏ ra một xu nào.

Đúng vậy, 30 vạn cũng không phải là số tiền nhỏ. Đại bộ phận người một hai năm cũng không kiếm được.

Lạc Thanh Thừa đột nhiên không còn căng thẳng như vậy, dựa vào bên cạnh bể cá không có trên bàn ăn, giận dỗi nói: "Dù sao cũng không phải anh."

Mục Tiêu từ phòng vệ sinh đi ra, liếc mắt nhìn tầng hai.

Lạc Thanh Thừa nhìn chằm chằm anh ta nhàn nhạt nói: "Dùng giả danh làm đồng nghiệp tôi hai lần. Tôi nhớ rõ chúng ta không quen thuộc đến mức đó."

Mục Tiêu vừa về công ty xử lý một đống chuyện do lễ tang anh ta gây ra.

Vừa họp video xong liền nhận được tin nhắn: Kiều Bố Nhất đã tìm được Lạc Thanh Thừa.

Anh ta liền kéo vali đến nhanh như gió lốc.

Mục Tiêu đứng trước mặt Lạc Thanh Thừa, nhìn thẳng chăm chú cậu, phảng phất muốn xem thấu suy nghĩ của cậu.

Nhưng không thu hoạch được gì. Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên: "Nơi này không có người khác, cần gì phải còn giả vờ."

"Giả vờ?" Lạc Thanh Thừa khó hiểu, suy tư một hồi: "Nói về giả vờ, tôi không kịp anh giả vờ làm kẻ điên ở hội sở, động thủ đánh người ở lễ tang, còn đưa tôi từ trong quan tài về ký túc xá. Người giả vờ là anh đi, Mục Tiêu."

Ngày hôm qua trong quan tài không có t.h.i t.h.ể Mục Tiêu, anh ta nhất định biết đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa lời dặn dò của Đại Kiều, Lạc Thanh Thừa đành phải lấy lời nói lừa dối anh ta.

Mục Tiêu nheo mắt lại, đột nhiên cười cười: "Trước kia cậu đều gọi ta Giang Hạc Minh chứ không phải Mục Tiêu. Cậu còn muốn tin tức tố đúng không? Tôi dùng tin tức tố của tôi hoàn lại 30 vạn nợ nần thế nào?"

Đôi mắt thâm thúy của người này, lời nói cực kỳ bình tĩnh, làm Lạc Thanh Thừa không kịp suy nghĩ về trọng lượng của từ "trước kia".

Có thể thấy khí chất cường đại của anh ta là do trải qua vô số thử thách yêu cầu cao độ mà rèn luyện ra. Lạc Thanh Thừa bị anh ta từng bước ép sát.

Hơi thở anh ta quanh quẩn bên tai: "Cậu quen biết Mục Tiêu? Chẳng lẽ không nên quen thuộc với Giang Hạc Minh hơn?"

Lạc Thanh Thừa bị anh ta làm cho hồ đồ, nhất thời nghẹn lời.

Anh ta đưa một cánh tay chống vào tường, không khí áp bách siết chặt hô hấp Lạc Thanh Thừa. Một bên khác cũng nhanh chóng bị ngăn chặn.

Anh ta không chạm vào Lạc Thanh Thừa dù chỉ một chút, nhưng lại dùng cơ thể giam cầm chặt chẽ cậu.

"Thủ đoạn câu dẫn tôi trong quan tài hạ tiện như vậy, sao, bây giờ lại nhát gan như thỏ?"

"Hoặc là nói cậu đã thay đổi thủ đoạn?" Mục Tiêu thử tính phóng thích một chút tin tức tố.

Lạc Thanh Thừa không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm chí mạng nào, nhưng lại đột nhiên gương mặt nóng bừng, ánh mắt càng thêm né tránh.

Đây là Lạc Thanh Thừa mà Mục Tiêu chưa từng gặp qua.

Lạc Thanh Thừa quay mặt đi: "Lúc đó vì lo giữ mạng, bất đắc dĩ."

Từ lần trước, Mục Tiêu hiểu rằng tin tức tố của anh ta làm Lạc Thanh Thừa mặt đỏ thẹn thùng.

Dáng người hoàn mỹ không chỗ chê của anh ta ai cũng không chống cự được.

Nhưng Lạc Thanh Thừa trước khi biến mất cũng sẽ không vì vậy mà nhìn anh ta thêm một cái.

Hiện tại, cái đức hạnh này lại làm Mục Tiêu coi thường.

Cậu còn không bằng những người yêu tiền tài của anh ta.

Đồng thời anh ta bày tỏ sự chế nhạo về kỹ thuật diễn xuất sắc của cậu.

Mục Tiêu: "Vậy ngươi hiện tại lại muốn giữ mạng như thế nào?"

 

back top