HÀNG NGÀY TÔI ÔM BỤNG BẦU ĐẾN VIẾNG, LÀM SẾP GHEN ĐẾN ĐỘI MỒ SỐNG DẬY

Chương 15

Điều thứ nhất: Về lễ tang Mục tiên sinh tuyên bố kết quả như sau: trong vô số khách khứa dự lễ tang, Lạc Thanh Thừa là công nhân Beta không có thư mời di sản, đã dùng một nén hương độc nhất cháy lâu nhất.

Anh ta dùng những giọt nước mắt chân thành nhất cáo biệt, dùng tâm thần phục để quỳ thẳng.

Sự chân tình này phát ra từ nội tâm, chân thật đáng tin.

Bởi vậy, di sản được tặng cho Lạc Thanh Thừa.

Điều thứ hai: Toàn bộ di sản khổng lồ của Mục Tiêu tặng cho Lạc Thanh Thừa, nhưng có ba điều kiện:

Chung thân không được yêu đương kết hôn, mỗi tuần viếng mộ không dưới ba lần, thời gian là 0 giờ.

Nếu vi phạm sẽ phải chi trả tiền bồi thường gấp bội, tất cả tài sản sẽ được hiến cho dự án nghiên cứu khoa học.

(Bổ sung một cái: Nếu có đối tượng yêu đương, xin chấm dứt, nếu không coi là vi phạm hiệp ước)

Lạc Thanh Thừa rất không hiểu về điều kiện cuối cùng được đưa ra.

Khoản tiền bồi thường vi phạm cuối cùng giống như cái bẫy đào từ mặt đất đến tâm Trái Đất.

Không thấy Mục Tiêu đã lĩnh giáo sự lợi hại của cậu, c.h.ế.t rồi còn lưu lại một bữa ăn xa hoa như vậy.

Mọi người đều cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, là Lâm luật sư canh thời gian đến ký hiệp ước.

Để hoàn thành nhiệm vụ sinh con, Lạc Thanh Thừa không thể không ký xuống bản hiệp ước biến thái này.

Cũng may cậu có thể dọn đến nơi ở gần mộ viên miễn phí.

Đáng giận là di sản chỉ có thể lên mộ một lần trả tiền một lần, một lần 12 vạn.

Muốn trả hết tờ giấy nợ ở Đảo Hoa Hồng, cậu cần lên mộ ba lần.

Lâm luật sư còn đặc biệt nhắc nhở: đầu thất cần phải đi viếng mộ mỗi ngày, sau đó mới là mỗi tuần không dưới ba lần. Đêm nay chính thức bắt đầu.

Lạc Thanh Thừa rũ mắt trầm mặc. Thấy Lâm luật sư đi ra ngoài mới hỏi Hệ thống: "Chuyện tôi đã đồng ý thì sao?"

【Hệ thống】: Dời chuyển thể cảm mang thai hay là trao cơ hội sinh tồn cho những người xuyên thư thất bại khác? Ngươi chỉ có thể chọn một trong hai.

Sao lại thành hai chọn một?

Vất vả phấn đấu chính là vì dời chuyển thể cảm mang thai.

Như vậy cậu cùng lắm chỉ mang cái bụng bia, không cần lo lắng buồn nôn, nôn mửa khi mang thai.

Tiểu Khoa Đẩu trong bụng quá nghịch ngợm không ngủ được, càng không cần lo lắng đau đẻ thường hay đau mổ mà lo âu.

Hơn ba mươi tuần sẽ trôi qua rất nhanh, hoàn thành nhiệm vụ cũng là chuyện nhẹ nhàng.

Hình ảnh Đảo Hoa Hồng lúc trước hiện lên.

Từng khuôn mặt khao khát sinh mệnh phản chiếu trên những bong bóng trong suốt đầy màu sắc.

Họ tựa như quầng sáng mặt trăng và m.á.u tươi mặt trời, có mối quan hệ liên kết chặt chẽ với nhau.

Ánh mắt Lạc Thanh Thừa mong đợi: "Họ kề bên cái c.h.ế.t là trông như thế nào?"

【Hệ thống】: "Mất đi đứa bé và cuối cùng mất mạng là một việc tàn nhẫn và đẫm máu. Để đứa bé khỏe mạnh phát triển, thai giáo khuyên ngươi nên tránh."

Lạc Thanh Thừa cười nhẹ: "Tôi chỉ thích cái này thôi. Tiểu Khoa Đẩu của tôi cũng gấp không chờ nổi."

Hệ thống vô ngữ, điều ra hình ảnh của từng người xuyên thư. Nhiệm vụ thất bại đều gặp phải sẩy thai, xuất huyết nhiều, một con đường tử vong.

Mùi m.á.u tươi và hơi thở tử vong vô hình tràn ngập bên người Lạc Thanh Thừa, siết chặt yết hầu cậu. Cậu nếm thấy sự bất lực ngạt thở.

Lúc đó, cậu xúc động nói muốn cứu mọi người, đơn giản là muốn trả thù tất cả những người mẹ đã vứt bỏ con ruột!

Người xuyên thư sinh tử đều là những người bị người thân nhất vứt bỏ!

Cậu hít từng ngụm, hơi thở dồn dập. Cậu không muốn làm cô nhi! Cậu không muốn chết!

Người bị vứt bỏ càng muốn sống sót!

Lạc Thanh Thừa khát vọng có được hơi thở tự do, gian nan phun ra một chữ: "Cứu."

【Hệ thống】: "Ngươi có thể gánh vác tất cả phản ứng mang thai?"

Lạc Thanh Thừa mắng một câu thô tục: "Cứu!"

【Hệ thống】: "Quyết định của ngươi đã truyền đạt đến Chủ Hệ thống."

Vì sự báo thù hư vô mờ mịt, cậu nhất định là điên rồi.

Một chữ liền rút cạn tức thì thể năng vừa phục hồi của cậu. Cả người yếu ớt vô lực như người c.h.ế.t đuối được cứu vớt.

Bước chân nặng nề bước ra khỏi căn phòng không cửa sổ. Trên vai cậu rắc đầy ánh sáng của cây sồi.

Cậu cuối cùng đã đứng trong ánh sáng, hít thở được không khí trong lành.

Lâm luật sư quay đầu lại thúc giục, lại há miệng không tiếng động.

Lạc Thanh Thừa đắm mình trong ánh kim quang, hơi ngửa đầu, để lộ chiếc cổ trắng tuyết.

Dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn mỹ phi giới tính như trong thần thoại, khiến người ta kinh tâm động phách.

Cho dù lúc này Lạc Thanh Thừa bảo anh ta giao ra mật mã tất cả tiền tiết kiệm và thông tin khách hàng bí mật, anh ta cũng sẽ không chút do dự đồng ý.

Lạc Thanh Thừa rũ mắt nhìn thấy một chiếc xe thương vụ sáng bóng ở dưới lầu, thở phào một hơi: "Đi thôi."

Lâm luật sư đứng dưới ánh nắng chiều nhiệt liệt, thấm ra một thân mồ hôi lạnh, thầm kêu vừa rồi gặp quỷ!

"Lâm luật sư, xin hỏi Giang Hạc Minh cùng tổ với tôi cũng ở ký túc xá sao?"

Lâm luật sư không dám chậm trễ Lạc Thanh Thừa, quay đầu lại nói: "Anh ta động thủ đánh người tại lễ tang, trở về đã bị sa thải."

"Vậy anh có cách liên hệ anh ta không?"

"Anh ta là người bên công ty quản lý tang lễ. Việc anh ta làm cậu bồi thường một khoản lớn quả thật nên tìm anh ta tính toán. Lát nữa tôi giúp cậu liên hệ."

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Lạc Thanh Thừa rụt rụt hai tay, luôn cảm giác Lâm luật sư đang nhòm ngó tay cậu.

.

Đến nơi, Lạc Thanh Thừa có chút kinh ngạc, thế mà là một khu biệt thự nhỏ.

Lâm luật sư mang theo vẻ mệt mỏi nghiêm cẩn giao phó mọi sự vụ.

Thấy sắc trời không còn sớm, lúc sắp đi, thần thái muốn nói lại thôi của anh ta làm Lạc Thanh Thừa rất khó hiểu.

Lạc Thanh Thừa đóng cổng trúc sân vườn lại, đang định đi vào trong, một chiếc xe dừng ở cổng viện.

Lạc Thanh Thừa kéo cổng trúc ra, thấy rõ người đến. Anh ta lấy ra rất nhiều túi chứa đầy đồ vật từ trên xe, mím môi: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Kiều Bố Nhất trông mệt mỏi nhưng lại rất vui sướng: "Cậu gây ra chuyện lớn như vậy, tôi không đến tìm cậu thì vấn đề lớn rồi. Cậu còn chưa ăn cơm đúng không?"

Lạc Thanh Thừa đang sầu lo ăn gì. Bữa tiệc lớn đầy dinh dưỡng liền bày ra trước mặt cậu.

Hai mắt cậu híp lại: "Anh là đến báo thù hay là đến chúc mừng tôi giành được di sản Mục Tiêu?"

Kiều Bố Nhất liếc mắt một cái thần sắc hơi giật mình: "Cậu giành được di sản?"

Lạc Thanh Thừa ngước mắt nhìn thẳng anh ta.

Ngay sau đó phản ứng lại: Chẳng lẽ những người tham gia kế hoạch tặng di sản nhận được tin nhắn không giống nhau? Cậu hỏi lại: "Anh không nhận được tin nhắn sao?"

"Nhận được 'Cảm ơn đã tham dự'." Thân hình cao gầy của Kiều Bố Nhất bị túi xách bao quanh.

Anh ta bước vào cổng trúc: "Chúng tôi thất bại. Hoắc Tịnh chắc chắn sẽ tìm cậu gây phiền phức."

"Hoắc Tịnh? Tôi quen sao?"

Ánh mắt ôn nhu của Kiều Bố Nhất dần dần ảm đạm.

 

back top