Ngày hôm sau buổi tối, giờ cao điểm tan tầm giao thông tắc nghẽn. Lúc Tần Châu tới thì còn chỉ có Tề Dục một người. Hắn nhìn quanh bốn phía, kéo ghế ra trêu ghẹo nói: “Thằng cháu trai khốn nạn nhà tôi tạo ra cho cậu bao nhiêu tài sản, làm cậu tiêu xài như vậy!”
Tề Dục mặt hướng cửa: “Nếu hắn có thể luôn luôn ở lại công ty tôi, tôi phải cung hắn như thần vậy.”
Tần Châu cười: “Kia là ba tôi bồi dưỡng, có thể làm cậu giữ lại, không phải ba tôi!”
Tề Dục ghé sát Tần Châu: “Cậu nói ba cậu đáng sợ như vậy, sau này Lan Ngạn có thể vào cửa nhà cậu không?”
Chuyện Tần Châu nhận Mạc Đậu Đậu gây ra chút không thoải mái trước đây mọi người đều có nghe thấy.
Bọn họ ngay từ đầu không cho rằng Tần Thượng Nghiêu vô cớ gây rối có thể thay đổi tâm tư Mạc Lan Ngạn gì, hiện giờ hai người thật sự yêu đương lại ngoài dự kiến của họ.
Tần Châu ánh mắt phóng không không biết suy nghĩ gì hay chỉ đơn thuần là mệt mỏi: “Ba tôi là người bảo thủ, Tần Thượng Nghiêu sao lại không phải.”
Lệ Bắc Ngưng vào cửa: “U, đều không ngồi đại sảnh, cậu nói sớm tôi đổi thân vest tới rồi a!”
Trong mấy người họ, Lệ Bắc Ngưng vĩnh viễn là quần áo thể thao quần jean. Hắn nói, đuổi bắt phạm nhân khi có thể đuổi đến chết!
Tần Châu trêu chọc: “Cậu đừng mặc, lỡ tiểu O từng đống vào cửa muốn số điện thoại, bữa cơm này chúng ta ăn hay không ăn.”
Tề Dục cười, Lệ Bắc Ngưng cũng cười ngồi xuống: “Chậc, các cậu nhìn xem, tình lữ nối tiếp nhau chính là phiền phức, giống như ai đó không có bản lĩnh ra cửa vậy, còn chưa tới đâu.”
Lý Thụ Kiệt dẫn Trần Thần Vũ đi tới cửa vừa lúc nghe thấy: “Cậu mau tìm một người đón cậu đi, đừng mãi nghĩ về sau già rồi phiền phức Đậu Đậu, ăn một bữa cơm bé phải đón bao nhiêu người!”
Lệ Bắc Ngưng ngẫm nghĩ: “Tôi tìm một người là người khác đón tôi sao?”
“Cậu sẽ đi đón người khác?” Lý Thụ Kiệt ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn. Lệ Bắc Ngưng cũng không phải người chu đáo, nếu lại tìm một người không biết chăm sóc người, phỏng chừng hai người cả đời đều phải ăn mì gói!
Lệ Bắc Ngưng hiển nhiên cũng cảm giác mình sẽ không đi đón người khác: “Thôi thôi, tôi vẫn là không phiền phức người khác.”
Trần Thần Vũ ở giữa bọn họ luôn ngại ngùng, bình thường sẽ không chen vào lời, lại nghe thấy câu này thì lắc đầu nói: “Không phải phiền phức, là cam tâm tình nguyện.”
Tề Dục: “Hay là về sau ăn cơm không gọi bọn họ đi!”
Tần Châu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Lệ Bắc Ngưng: “Một cặp ồn ào hơn còn chưa tới đâu, lúc này mới tới đâu vào đâu!”
Lý Thụ Kiệt và Trần Thần Vũ thuộc về cặp đôi trầm lặng, Tần Thượng Nghiêu và Mạc Lan Ngạn liền thuộc về gà bay chó sủa!
Vừa mới nói xong, “Tề Ba!” Giọng Mạc Đậu Đậu từ ngoài cửa truyền đến. Gần đây bé nói chuyện rõ chữ còn ngọt ngào: “Ôm một cái.”
Tay nhỏ thịt mỡ vươn về phía Tề Dục. Tề Dục nhướng mày với Tần Châu: “Xem đi, vẫn là tôi tốt a!”
________________________________________
Người vừa đến tề tựu, Tề Dục chuẩn bị đóng cửa. Ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến âm thanh đĩa vỡ vụn.
Giọng nữ phẫn nộ truyền đến: “Nói chuyện thị phi cũng phải có giới hạn chứ, đừng suốt ngày dẫm cao đạp thấp, rảnh rỗi không có việc gì thì đọc sách nhiều vào, bằng không muốn leo lên quyền quý gả vào nhà giàu gì đó đều là si tâm vọng tưởng!”
Lúc Tề Dục hướng về phía tiếng người nhìn lại, tầm mắt Tần Thượng Nghiêu và Mạc Lan Ngạn vừa lúc cũng chuyển về phía sau theo.
Trang Điềm mắng xong xách túi muốn đi. Bên cạnh nàng một Alpha lập tức đứng lên khoác vai nàng: “Chỉ đùa một chút, không đến mức, không đến mức, chúng tôi sai rồi.”
“Tôi hiện tại không có tâm trạng ăn cơm với các người, buông tay!”
Trang Điềm đẩy tay trên vai một chút.
Alpha không những không buông, ngón tay ngược lại mắt thường có thể thấy được xoa xoa vai nàng: “Trang đại tiểu thư, đừng tính khí lớn như vậy chứ, nghe nói cô không có mấy người bạn, chúng tôi cũng là muốn kéo gần khoảng cách với cô.”
Bạn bè bên cạnh Trang Điềm thay đổi lại thay đổi. Nàng không thích kiểu bạn bè như Hàn Hinh Nhi, tâng bốc đến giả dối, cũng không thích người chỗ nào cũng so đo hoặc là chiếm tiện nghi.
Cuối cùng không những không có người chân tình tới, ngược lại đổi lại cho mình một thân tiếng xấu. Trang Điềm hơi siết chặt nắm tay không nói một lời.
Nói nàng giả thanh cao, giả tao nhã, giống như vì chứng minh những lời này không phải sự thật, nàng luôn sẽ tiếp tục tiếp xúc đám bạn bè tiếp theo. Rốt cuộc người với người làm sao có thể không giả vờ.
Tần Thượng Nghiêu lần trước hỏi nàng có thể giả dạng bị phân liệt tinh thần, so với cái này, nàng cảm thấy mình sẽ quen thuộc hơn với sự ngụy trang.
Nhưng lại giống như, làm sao cũng không hòa nhập được vào nhóm người này.
Tần Thượng Nghiêu hít thở nhẹ nhàng đang chuẩn bị đi về phía kia, chỉ thấy Tề Dục nhét Mạc Đậu Đậu trở lại trong tay mình, sau đó đi thẳng về phía đối diện.
Một đám người trong phòng không phản ứng kịp là sao, Tần Thượng Nghiêu cũng ngây người hỏi Mạc Lan Ngạn: “Hắn……?”
Mạc Lan Ngạn lắc đầu, làm sao biết Tề Dục bị làm sao.
Tề Dục cười duỗi tay, nhìn như lơ đãng nhưng kỳ thật toàn bộ sức lực trực tiếp bẻ cái móng vuốt trên vai Trang Điềm xuống, sau đó kéo người về phía mình.
Trang Điềm ngẩng đầu mới phát hiện mình suýt chút nữa ngộ thương đồng đội, nàng nhỏ giọng: “Sao anh lại ở đây?”
Tề Dục cười giả: “Cô bao hết? Không đúng sự thật, tôi vì sao không thể ở đây?”
Trang Điềm cảm giác mình và Tề Dục chính là từ trường không đúng, bằng không sao lại mỗi lần mở miệng là muốn đánh c.h.ế.t đối phương!
Alpha bởi vì tay bị bóp đau, có chút bực bội: “Đồ xen vào việc người khác từ đâu tới vậy.”
“Cái chỗ này Vân Nghiêm Túc là hạ cấp rồi, người nào cũng có thể vào.” Tề Dục quay đầu lại nhìn phục vụ sinh: “Quản lý các cậu đâu, có kiểm tra xem người vào cửa có khả năng tiêu phí không, đừng quay đầu lại vào một đám lừa ăn lừa uống muốn dựa vào con gái trả tiền đi!”
“Anh!” Alpha giận dữ trừng Tề Dục nhưng không dám xé rách mặt, bởi vì bọn họ mấy người đúng là muốn để Trang Điềm mời khách, không ngờ bị vạch trần.
Tề Dục quay đầu xem Trang Điềm: “Cô xử ở bậc này trả tiền à?”
Trang Điềm tức giận đến quay đầu đi ngay. Alpha kia hiển nhiên không thể làm gì dưới mí mắt Tề Dục.
Mới đi hai bước, nàng quay đầu thấy Tần Thượng Nghiêu ở cửa phòng, nàng bước chân vừa chuyển liền đi về phía hắn.
“Anh ở đây làm gì đâu? Ăn cơm?” Nàng đi tới cửa lại xem Mạc Đậu Đậu: “Đây không phải con nuôi tôi sao, vị nhà anh cũng ở?”
Nàng nói hướng vào trong xem: “Tiểu thúc thúc Tần Châu?”
Tần Châu vẫy vẫy tay với nàng. Nàng lại xem Mạc Lan Ngạn bên cạnh, lại quay đầu lại xem Tần Thượng Nghiêu, ánh mắt qua lại giữa bọn họ.
Tề Dục không cùng người kia gây ra xung đột gì, trực tiếp quay về. Hắn đánh giá Trang Điềm: “Nhìn gì đó?”
Trang Điềm nghi hoặc: “Ba người bọn họ tại sao có thể hài hòa ngồi xuống ăn cơm như vậy?”
Tề Dục cười: “Cô muốn ngồi xuống ăn cùng không?”
Trang Điềm suy nghĩ một giây: “Tôi ngồi xuống mối quan hệ này càng náo nhiệt a! Muốn!”
Lý Thụ Kiệt nhỏ giọng hỏi Tần Châu: “Vị này là?”
Trang Điềm tai thính trực tiếp tự giới thiệu: “Các anh chị em hảo, tôi là hôn thê từ bé của Tần Thượng Nghiêu, Trang Điềm!”
“Khụ khụ khụ……”