Mạc Lan Ngạn: “Không biết.”
“Cũng phải, đã biết thì đã cho nó một cái bao lì xì lớn hơn!” Tần Thượng Nghiêu quay đầu lại thì thầm với Mạc Đậu Đậu: “Chúng ta vẫn là không cần nói cho nàng, tôi kiếm tiền cho con xài biết không?”
Mạc Đậu Đậu: “Hành!”
Một lớn một nhỏ lại nhìn nhau khoe khoang. Mạc Đậu Đậu: “Đi xuống, đi dạo!”
Tần Thượng Nghiêu quay đầu lại hỏi Mạc Lan Ngạn: “Cậu đi xuống đi dạo không? Không đi thì chúng tôi đi xuống.”
Một lớn một nhỏ đầy mặt lén lút, hy vọng cậu không cần đi xuống.
Mạc Lan Ngạn: “Các anh đi đi, tôi ở nhà xem TV.”
Tần Thượng Nghiêu lập tức mang theo cục nhỏ chạy lên: “Đi thôi, chúng ta đi dạo thôi.”
Mạc Đậu Đậu nhỏ giọng: “Mua kem không?”
Tần Thượng Nghiêu: “Mua ~”
Mạc Lan Ngạn mở máy tính, cơ hội công việc lần trước đã mất, cậu muốn tìm xem có hay không những cái khác thích hợp.
Dưới lầu khu dân cư, Tần Thượng Nghiêu và Mạc Đậu Đậu hai tay cắm túi, một bước một đá chân, bước chân tự tại, phóng khoáng.
Tần Thượng Nghiêu cúi đầu xem cục nhỏ: “Mạc Cầu Cầu, Tần Châu tốt hay tôi tốt?”
Mạc Đậu Đậu cẳng chân vừa nhấc không cần suy nghĩ: “Tần Tần Nghiêu hảo!”
“Ừm! Thật thông minh! Tôi nói cho con biết a, về sau đâu, con còn sẽ gặp được Bà nội xinh đẹp hôm nay, nàng nếu là nói gì đó cho con đi bên cạnh Tần Châu, con liền phải lời lẽ chính đáng nói cho hắn, con thích tôi, biết không?”
“Ừm! Thích Tần Tần Nghiêu!” Mạc Đậu Đậu lúc này mắt nhỏ đã xa xa nhìn chằm chằm tủ đông lớn của cửa siêu thị, Tần Thượng Nghiêu nói cái gì chính là cái đó.
Tề Dục không quá vài phút lại ở nhóm chat ‘Dân Công Sở Bán Mạng’ khoe khoang: @ toàn thể thành viên, ngày mai buổi tối cùng nhau ăn cơm nha, tôi mời khách!
Tần Châu: Cảm giác gần đây tiền cậu đặc biệt nhiều!
Lệ Bắc Ngưng: Tôi đi, mẹ kiếp, mỗi ngày ăn mì gói, người đều sắp khúc khuỷu rồi.
Tề Dục: @ Lệ Bắc Ngưng, cậu lại có đại án hả?
Lệ Bắc Ngưng: Tới một đám thực tập sinh, không một đứa bớt lo, không biết còn coi đây là văn phòng ủy trị của tôi nữa!
Lý Thụ Kiệt: Tôi đã có thể tưởng tượng đám trẻ đó sẽ bị cậu mắng thảm cỡ nào. Cậu vẫn nên khiêm tốn chút, bằng không sau lưng chúng nó phải bới mả tổ nhà cậu mà mắng!
Lệ Bắc Ngưng: Chỉ cần chúng nó trưởng thành bản lĩnh, chỉ vào mũi tôi mắng cũng không sao.
Mạc Lan Ngạn: Cậu mà truyền ra ngoài như vậy thì khó tìm đối tượng lắm.
Lệ Bắc Ngưng: Nói cứ như tôi không như vậy thì dễ tìm lắm vậy.
Tề Dục: Đúng rồi, tôi ôn nhu như vậy mà không phải cũng không có sao.
Tần Châu: @ Mạc Lan Ngạn, cậu đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, ngày nào đó chúng tôi tâm trạng không tốt liền bán cậu.
Mạc Lan Ngạn: Các vị, tôi sai rồi!
Lý Thụ Kiệt: @ Mạc Lan Ngạn, bí mật kinh thiên động địa của cậu còn chưa nói à?
Mạc Lan Ngạn: Chưa nói.
Lý Thụ Kiệt: Vì sao?
Mạc Lan Ngạn: Sợ hắn nghe xong nổi điên, sau đó tuyên truyền khắp nơi chuyện tôi chưa lập gia đình đã sinh con cho hắn!
Tề Dục: Rốt cuộc a!! Cũng có chuyện Mạc Lan Ngạn cậu sợ à!!!
Tần Châu: Dùng ma pháp đánh bại ma pháp nha!
Tề Dục: Chậc chậc chậc, vẫn phải là Tần Thượng Nghiêu a, tình trường sự nghiệp đều đắc ý. Các cậu không biết đâu, ở công ty tôi sát phạt cạc cạc, đây là lý do tôi mời các cậu ăn cơm, tránh hắn!
Tần Châu: @ Mạc Lan Ngạn, quay đầu lại đ.â.m sau lưng cậu không nhất định là tôi.
Mạc Lan Ngạn: Đã nhìn ra!
Tề Dục: Hắc hắc, @ Mạc Lan Ngạn, ngày mai dẫn hắn cùng nhau tới.
Mạc Lan Ngạn: Được.
________________________________________
Điện thoại vừa buông xuống, một lớn một nhỏ giơ kem vào cửa.
Mạc Lan Ngạn nhướng mày nhìn họ: “Các anh đã lên mặt như vậy rồi?”
Tần Thượng Nghiêu ra hiệu cho Mạc Đậu Đậu. Mạc Đậu Đậu giơ một cây kem khác hướng Mạc Lan Ngạn đưa qua: “Cùng nhau ăn, thơm.”
Mạc Lan Ngạn nhìn Tần Thượng Nghiêu. Không cần nghĩ cũng biết là hắn dạy. Cậu nhận lấy kem: “A Ba cảm ơn Đậu Đậu!”
Mạc Đậu Đậu vào cửa còn có chút sợ bị A Ba nói, lúc này nghe thấy lời khen ngợi lại thần khí lên.
Buổi tối, Mạc Đậu Đậu vừa ngủ, Tần Thượng Nghiêu lặng lẽ sờ vào trong chăn trộm người. Mạc Lan Ngạn cách chăn vỗ đánh tay hắn, nhỏ giọng: “Tôi không đi.”
Tần Thượng Nghiêu đâu chịu buông tha cậu. Cúi người vớt một cái, nhẹ nhàng thu lại liền vững vàng ôm vào lòng, tức giận đến Mạc Lan Ngạn cố ý dùng tay bó bột đ.ấ.m hắn: “Ai chịu nổi anh mỗi ngày.”
Tần Thượng Nghiêu cho cậu vào trong chăn rồi chính mình ôm, lại chuẩn bị giống tối hôm qua kéo lên, bị Mạc Lan Ngạn kéo chặt lại, không cho hắn kéo. Nhỏ giọng: “Tần Thượng Nghiêu, anh đừng quá đáng!”
“Không làm, tôi ôm một lát, thật sự, lừa cậu tôi là chó con, cậu đắp chăn đi.”
“Hô hấp không thông thuận, tôi không đắp!”
“Nga ~~”
Tần Thượng Nghiêu duỗi tay xoay đầu Mạc Lan Ngạn, không hề do dự hôn lên.
“Anh, chó ~”
“đồ ngốc ~” Tần Thượng Nghiêu lẫn lộn không chịu buông ra, nghĩ nghĩ lại gian hề hề cắn cánh môi cậu, nhỏ giọng: “Gâu”
Mạc Lan Ngạn xem như đã lý giải. Tần Thượng Nghiêu mà là chó, chính mình chính là cái đống phân kia!
Kiểu gì cũng phải nếm một ngụm!