ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 38

Trần Thần Vũ đang uống nước không cẩn thận liền sặc. Hắn giơ tay vẻ mặt ngây người nhìn nửa cái bàn người đối diện ngồi.

Trang Điềm cũng xem một vòng phản ứng những người khác: “Chỉ có hắn không biết?”

Những người còn lại đều nhìn Lý Thụ Kiệt. Lý Thụ Kiệt muốn nói lại thôi. Đúng vậy, có khả năng chỉ Trần Thần Vũ không biết, bởi vì hắn chưa nói.

Trang Điềm hơi ghé sát Tần Thượng Nghiêu dùng giọng mà hầu như tất cả mọi người có thể nghe thấy, lặng lẽ hỏi: “Lần trước Trạm Canh Gác nói Mạc Đậu Đậu là cháu của Tiểu thúc thúc Tần Châu là thật à?”

Tần Thượng Nghiêu không nói. Lời này là Tần Châu làm trò mặt Gia gia thừa nhận, còn có thể có giả sao.

Trang Điềm hơi khom lưng lướt qua Mạc Lan Ngạn nhìn về phía Tần Châu, tám chuyện: “Tiểu thúc thúc, thật vậy sao?”

Tám chuyện sau lưng người là khúc khuỷu, hỏi thẳng mặt là chứng thực sự thật.

Tần Châu nhướng mày. Hiện tại giống như không thừa nhận cũng không sao. Hắn ánh mắt thăm dò Mạc Lan Ngạn hỏi có nói chân tướng không?

Phòng nháy mắt an tĩnh, một đám người chờ. Đột nhiên tay nhỏ Mạc Đậu Đậu vươn về phía Trang Điềm: “Mẹ nuôi!”

Trang Điềm lập tức ôm bé từ trong lòng Tần Thượng Nghiêu về: “Ai nha, Tiểu Cầu nhà ta chính là đáng yêu.”

Tề Dục ghé sát Trang Điềm ngồi xuống: “Hắn gọi cô là gì?”

“Mẹ nuôi a, sao vậy, không phục à!”

Tề Dục gian vèo vèo: “Mạc Đậu Đậu, gọi chú!”

Mạc Đậu Đậu: “Tề Ba!”

Tề Dục vui vẻ: “Cô xem, không phải trùng hợp sao!”

Trang Điềm đổi tay ôm Mạc Đậu Đậu sau đó một tay kia túm cổ áo Tần Thượng Nghiêu kéo hắn lại: “Sớm đã nói muốn cho hắn gọi tôi là chị gái, anh xem hôm nay chuyện này giải quyết thế nào đi!”

Tần Thượng Nghiêu hiếm khi không nổi đóa: “Ai tính phần nấy!”

Trang Điềm tức giận: “Ai tính phần nấy cũng là tôi thiệt a, nào có mẹ nuôi trẻ tuổi như vậy, cha nuôi lớn tuổi như vậy!”

Một bàn Cha Nuôi: “…………”

Tề Dục: “Hắc, sao lại nói chuyện vậy!”

Trang Điềm: “Anh nóng nảy, bị nói trúng rồi!”

Tề Dục: “Tuổi tác trung bình của chúng tôi chính phùng lúc!”

Trang Điềm: “Trung bình? Anh tính cả con nuôi tôi không? Hắn một mình phải kéo các anh bao nhiêu người!”

Những người khác tiếp tục cười. Hai lần tụ hội này luôn vây quanh Tần Thượng Nghiêu và Mạc Lan Ngạn trêu chọc, hôm nay đúng là có chuyện mới mẻ.

Bọn họ cảm giác Tề Dục có chút cố ý trêu Trang Điềm, nhưng Trang Điềm giống như không phát hiện.

________________________________________

Nhưng liên hoan đến một nửa, Tần Châu và Lý Thụ Kiệt nhận điện thoại xoay người liền đi. Trang Điềm ngơ ngác nhìn ba người ra cửa: “Bọn họ làm sao vậy?”

Tề Dục: “Hai người cứu tử phù thương, một người thân nhân!”

Trang Điềm: “Tôi đã nói còn chưa tới phần trả tiền mà!”

Những người khác: “…………”

Tụ hội tan cuộc, một đám người đang trò chuyện làm sao tới làm sao về, bên cạnh tiệm lẩu đi ra một đám người trẻ tuổi. Một cậu bé thật xa hướng về phía bên này chạy tới: “Lệ đội.”

Mạc Lan Ngạn, Tề Dục, Tần Thượng Nghiêu và Trang Điềm kéo dài đầu một cái so một cái dài, sôi nổi nhìn về phía cậu bé kia.

Cậu bé có chút ngại ngùng, dựa gần phía Lệ Bắc Ngưng: “Lệ đội, ngài có uống rượu không? Tôi có thể đưa ngài về.”

Mạc Lan Ngạn nhỏ giọng hỏi Tần Thượng Nghiêu: “Omega?”

Tần Thượng Nghiêu lắc đầu: “Là Alpha.”

Trang Điềm và Tề Dục cũng cảm nhận được đối phương là Alpha. Vừa rồi tâm tư tám chuyện toàn thu hồi lại.

Lệ Bắc Ngưng xua xua tay: “Không có, các cậu liên hoan về? Tôi đưa các cậu về nhé?”

Những người đi cùng cậu bé kia lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Lệ đội, chúng tôi đi xe đạp công cộng về là được, Lệ đội tạm biệt!”

“Lệ đội, bai bai!”

“Chúng tôi đi trước, Lệ đội ngày mai gặp!”

Một đám người trong vài giây biến mất không còn tung tích, giống như sợ có phần tử không hợp pháp bắt cóc họ. Chỉ có tiểu Alpha bên cạnh Lệ Bắc Ngưng mắt đầy mong đợi đánh giá hắn.

Tề Dục bị mấy đứa kia chọc cười: “Lệ Bắc Ngưng, cậu ở trong đội các cậu ăn thịt người à?”

Lệ Bắc Ngưng liếc mắt nhìn cậu bé bên cạnh: “Tôi ăn thịt người sao?”

Cậu bé liên tục lắc đầu khẩn trương đến cả tay cũng quơ lên, nói lắp: “Không ăn thịt người, không ăn thịt người.”

Tề Dục nhìn cậu bé cười: “Cậu nói một chút độ đáng tin đều không có.”

Cậu bé cúi đầu lại trộm đánh giá Lệ Bắc Ngưng. Lệ Bắc Ngưng ghét bỏ Tề Dục: “Được rồi, không có việc gì trêu chọc con nít làm gì.”

Ai ngờ lời này vừa ra, đứa trẻ kia lập tức cứng cổ nói với Lệ Bắc Ngưng: “Không phải con nít, tôi 22 tuổi!”

Tề Dục trêu ghẹo: “Chúng tôi đều sắp lớn hơn cậu mười tuổi, sao cậu không phải con nít?”

“Tôi không phải gọi là con nít, tôi gọi là Ngôn Húc Vọng.” Hắn nói xong mặt nhỏ đỏ rực, cũng không biết là tức hay khẩn trương.

Lệ Bắc Ngưng xách cổ áo hắn hướng ô tô đi: “Được rồi, không còn sớm đều về đi, suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì trêu chọc con nít, cái tật xấu gì.”

back top