Mạc Lan Ngạn cũng cảm thấy vậy. Trước kia Mạc Đậu Đậu ngoan ngoãn đáng yêu, nói chuyện giọng sữa, hiện tại Mạc Đậu Đậu nghịch ngợm quỷ tinh, biết ghen còn biết xem ánh mắt.
Hoàn toàn chính là tiểu phiên bản Tần Thượng Nghiêu.
“Cái gì trong túi hắn vậy?” Mạc Lan Ngạn thấy một chút màu đỏ từ bên trong lộ ra.
Tề Dục cười: “Gặp được mẹ Tần Châu, đuổi kịp hiện trường thúc giục kết hôn. Tôi là vật hy sinh, con trai cậu là bánh trái thơm.”
“Dì Thư?” Mạc Lan Ngạn còn rất thích Dịch Thư, cảm thấy nàng tính cách thực thẳng thắn: “Nàng không biết chuyện Tần Châu giả làm cha ruột Đậu Đậu chứ?”
“Đã biết còn có thể để tôi mang về sao? Cậu không biết đâu, Dì Thư thích tiểu nghịch này đến mức nào. Huyết thống thứ này vẫn là thực kỳ diệu.”
Mạc Lan Ngạn nhẹ nhàng thở dài. Huyết thống mà thật là kỳ diệu, thì gia gia Tần Thượng Nghiêu làm sao sẽ không thích Mạc Đậu Đậu.
Việc này giống như cây kim vẫn luôn đ.â.m vào trong lòng cậu.
________________________________________
Trong ô tô, tay Mạc Lan Ngạn ‘Đinh’ một tiếng. Cậu xem một chút, cười. Tề Dục lái xe có thể cảm giác được tâm trạng bên cạnh không tồi: “Hai cậu yêu đương rồi?”
Mạc Lan Ngạn chuyển di động qua quơ quơ bên cạnh hắn: “Đơn xin từ chức Mạn Ly Âu, xong, thủ tục kết thúc!”
Tề Dục: “Cậu đây là nhân lúc hắn không ở, trộm nhà à!”
Mạc Lan Ngạn nghiêm túc: “Trước kia thì cảm thấy, chỉ có Mạc Đậu Đậu, kiếm đủ tiền cho chúng tôi tiêu xài, muốn đi đến đâu là đến đó. Hiện tại……”
Cậu dừng lại: “Lỡ như muốn chăm sóc hai người thì sao.”
Tề Dục liếc cậu một cái: “Mạc Lan Ngạn, cậu c.h.ế.t tiệt thật sự nói chuyện này?”
Mạc Lan Ngạn trịnh trọng: “Ừ.”
Tề Dục: “Mẹ kiếp!”
________________________________________
Buổi tối, trong nhóm chat ‘Dân Công Sở Bán Mạng’ không có gì bất ngờ, lại náo nhiệt.
Tề Dục: @ toàn thể (trừ bỏ Mạc Lan Ngạn) các cậu đại gia tới phân xử một chút. Cái người luôn miệng kêu không yêu đương nuôi con cô độc đến già, lại lén lút yêu đương! Hợp lại lời thề độc thân là để tẩy não chúng tôi à!
Lệ Bắc Ngưng: @ Mạc Lan Ngạn, hắn đang nói cậu? Cậu yêu đương?
Lý Thụ Kiệt: @ Lệ Bắc Ngưng, sợ là không chỉ yêu đương…
Tề Dục: @ Lý Thụ Kiệt, còn có chuyện khác?
Mạc Lan Ngạn: @ Lý Thụ Kiệt, tôi không có riêng tư bệnh nhân sao?
Lý Thụ Kiệt: @ Mạc Lan Ngạn, cậu c.h.ế.t tiệt cũng phải làm để hắn giấu giếm một chút chứ!
Tần Châu: @ Lý Thụ Kiệt, người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, cậu không thể trải nghiệm sao?
Tề Dục: @ Tần Châu @ Lệ Bắc Ngưng, lúc trước chỉ có hai người họ kêu lời thề độc thân là tích cực nhất, tốt, lừa chúng tôi ba người!
Lý Thụ Kiệt: @ Tề Dục, cậu công kích Lan Ngạn thì công kích Lan Ngạn đi, cậu lôi tôi làm gì!
Tề Dục: @ Lý Thụ Kiệt, cậu không thoát đơn?
Lý Thụ Kiệt: @ Tề Dục, tôi trốn, hắn truy, tôi chạy đằng trời!
Lệ Bắc Ngưng: @ Lý Thụ Kiệt, bị uy h.i.ế.p cậu tìm tôi a!
Mạc Lan Ngạn: @ Lý Thụ Kiệt, cậu chạy thoát chưa?
Lý Thụ Kiệt: @ Mạc Lan Ngạn, tôi không làm chuyện trái với lương tâm như cậu, không cần vượt quốc chạy trốn!
Tần Châu: Sớm biết đó là huyết mạch Tần gia tôi, kiểu gì cũng đ.â.m sau lưng hắn một chút!
Tề Dục: @ Tần Châu, may mắn năm đó anh không làm vậy, bằng không đâu phải đ.â.m sau lưng, Mạc Lan Ngạn đều có thể vội vàng sinh đứa thứ hai!
Mạc Lan Ngạn: @ Tề Dục, tôi không phải là người như vậy!
Tề Dục: Buổi chiều ý muốn nuôi hắn không phải cậu?
Tần Châu: @ Mạc Lan Ngạn, cậu muốn nuôi Tần Thượng Nghiêu? Cậu lú lẫn vì yêu à, hắn không xứng!
Lệ Bắc Ngưng: @ Lý Thụ Kiệt, tôi nhớ rõ cậu cũng là cho người ta tiền, người ta mới đuổi theo cậu chạy!
Lý Thụ Kiệt: @ Lệ Bắc Ngưng, đây là một chuyện sao?
Tề Dục: @ Mạc Lan Ngạn @ Lý Thụ Kiệt, hai cậu thương lượng kịch bản lúc nào, không mang theo chúng tôi ba người đúng không!
Trong nhóm tuy rằng vì chuyện Mạc Lan Ngạn yêu đương mà lại dấy lên một trận gió vũ, nhưng, cuối cùng cư nhiên biến thành công kích lẫn nhau.
________________________________________
Tần Thượng Nghiêu thò đầu vừa nhìn qua một chút, Mạc Lan Ngạn liền thu điện thoại. Hắn vẻ mặt giả vờ không sao cả lại chua ngoa nói: “Không xem không xem, đều là bí mật của các cậu, không chấp nhận người ngoài.”
Hắn quay đầu bế lấy Mạc Đậu Đậu đang chập chững đi: “Cầu Cầu, chừng nào con lớn lên, tôi cũng mua cho con cái di động, sau đó hai ta xây một nhóm chat, có việc không nói cho A Ba của con, được không?”
Mạc Đậu Đậu chỉ nghe thấy Tần Tần Nghiêu lại phải mua đồ vật cho mình, lập tức vui vẻ: “Hảo.”
Nói xong, bé cúi đầu từ trong túi lấy ra một chồng tiền mặt: “Cho, mua kem!”
Tần Thượng Nghiêu liếc mắt nhìn Mạc Lan Ngạn, lại hỏi Mạc Đậu Đậu: “Ai cho con tiền?”
Mạc Đậu Đậu: “Bà nội xinh đẹp.”
Tần Thượng Nghiêu: “Bà nội xinh đẹp? Ai à?”
Mạc Lan Ngạn dựa vào sô pha: “Ở bệnh viện gặp được bà nội anh.”
Tần Thượng Nghiêu ngẩn người: “Dịch Thư nữ sĩ?”
Mạc Lan Ngạn không ngờ hắn xưng hô với bà nội là Dịch Thư nữ sĩ: “Ừ.”
Tần Thượng Nghiêu do dự một chút: “Nàng biết Mạc Đậu Đậu là cháu nội của hắn?”