Tần Châu cười cười. Cái đồ vật này Tần gia bọn họ thật sự có một, chính là ba mẹ hắn vì quan niệm không hợp đã ly hôn nhiều năm, phỏng chừng ba hắn tuyệt đối sẽ không nói cho mẹ hắn, hắn có một đứa con riêng trên danh nghĩa.
Đương nhiên hiện tại hắn cũng sẽ không nói, bởi vì vốn dĩ đó là con trai của Tần Thượng Nghiêu.
Dịch Thư lải nhải không ngừng: “Con đã ba mươi mấy, sắp có tâm vô lực rồi, sau này tiểu O xinh đẹp cũng sẽ không thèm để mắt đến con đâu!”
“…………”
“Ai, không phải, Tần Châu, con không lẽ không được mới không yêu đương đó chứ, mẹ thấy con lớn lên cũng không xấu mà!”
Hoài nghi đến từ mẹ ruột, Tần Châu chỉ có thể thành thành thật thật nghe.
Trong phòng còn chưa nói được vài câu, Tề Dục ôm Mạc Đậu Đậu xuất hiện ở cửa: “Đang bận à?”
“Không bận.” Tần Châu còn chưa nói câu tiếp theo, liền nghe thấy Dịch Thư: “Ai u, đây là thú bốn chân nuốt vàng nhà ai đây, Tiểu Dục à, con kết hôn rồi?”
Dịch Thư đã từng ở trường học Mạn Ly Âu dẫn bọn họ mấy người cùng nhau ăn cơm, trang điểm thời thượng, rộng rãi ra tay. Khi đó bọn họ mấy người cảm thấy nàng là bà mẹ ngầu nhất.
Tề Dục cười: “Không, con không phải, là Lan Ngạn!”
Hắn nói xong nháy mắt với Tần Châu, rất có ý vẫn là Tần gia các cậu đấy.
Dịch Thư vỗ vỗ tay: “Lan Ngạn đứa nhỏ tốt như vậy, cặp với ai trong số các con?”
“…………”
“…………”
Hai người đều im lặng không nói tiếng nào. Dịch Thư nhìn qua nhìn lại, vẻ mặt ghét bỏ: “Chậc chậc chậc, người một nhà đều không thèm các con.”
Tề Dục khóc không ra nước mắt. Tần Châu bị thúc giục hôn sớm đã nghe, hôm nay mình xem như bị lôi vào.
Dịch Thư lại quay đầu lại xem Mạc Đậu Đậu: “Ai u, đáng yêu như vậy à, nuôi thật tốt, tới, bà nội ôm một cái?”
Nàng chìa tay về phía Mạc Đậu Đậu. Mạc Đậu Đậu xem xét một cái. Tề Dục vốn còn tưởng nói đứa trẻ có chút sợ người lạ, không ngờ Mạc Đậu Đậu thân mình nhỏ bé trực tiếp vươn ra.
“Ai nha, tiểu bảo bối, mềm mềm.”
“Bà nội xinh đẹp hảo ~”
Mạc Đậu Đậu giọng sữa một câu bà nội xinh đẹp, khiến Dịch Thư vui mừng đến mức trực tiếp từ trong túi móc ra một chồng tiền đỏ: “Hảo hảo hảo, bà nội xinh đẹp cho tiền mua đồ chơi được không?”
Nghe thấy có thể mua đồ chơi, đầu nhỏ Mạc Đậu Đậu gật gật, lập tức căng túi ra, nhìn tiền đi vào lại vỗ vỗ túi cất kỹ.
Tề Dục vừa thấy liền vui vẻ. Cái người nhặt hạt mè ném quả dưa hấu này, sao đột nhiên lại biết ôm quả dưa hấu!
Tần Châu: “Cậu tới làm gì?”
“Lan Ngạn đi chỗ Thụ Kiệt kiểm tra sức khỏe, tôi đây không phải rảnh rỗi tới đi dạo sao.” Tề Dục nói xong còn nháy mắt với hắn.
Tần Châu hiểu rồi. Phỏng chừng Tần Thượng Nghiêu bị hắn đè ở công ty, cho nên chỉ có thể hắn mang Mạc Đậu Đậu tới kiểm tra.
Tần Châu đều có thể tưởng tượng, lúc bọn họ đi Tần Thượng Nghiêu cái quỷ ấu trĩ kia hẳn là gà bay chó sủa đến cỡ nào.
________________________________________
Lúc trở về, Dịch Thư lưu luyến không rời Mạc Đậu Đậu. Mạc Đậu Đậu có thể nói xong lại trở nên đặc biệt ngọt ngào, một câu một tiếng bà nội xinh đẹp, dỗ đến Dịch Thư cuối cùng lại cho vài ngàn.
Tề Dục ôm bé đi về. Hắn thấy Mạc Đậu Đậu cúi đầu lục lọi cái túi quý giá kia: “Con biết tiền này có thể làm gì không?”
Mạc Đậu Đậu miệng nhỏ thử: “Mua kem!”
Trước kia A Ba dẫn bé mua đồ vật đều là di động, một chạm vào liền có thể cầm đi. Bé không biết di động có gì.
Nhưng hiện tại đã biết, bởi vì Tần Tần Nghiêu mỗi ngày đều dùng nó mua đồ vật. Bé vui vẻ lật lật tiền mặt, trong miệng lầm bầm: “Cho Tần Tần Nghiêu, cùng nhau mua kem!”
“U a, sao con chỉ cho Tần Thượng Nghiêu a, con cho chú, chú cũng mua kem cho con a!” Tề Dục trêu bé.
Tay nhỏ Mạc Đậu Đậu dừng lại, suy nghĩ một chút vẫn là đem tiền thu vào trong túi, vỗ vỗ: “Tần Tần Nghiêu nghèo, cho hắn!”
“…………”
Tề Dục sững sờ một chút, trực tiếp cười phá lên: “Ha ha ha ha, con cũng thật là được!”
Mạc Lan Ngạn điều khiển xe lăn từ phòng khám bệnh Lý Thụ Kiệt ra tới: “Làm sao vậy, nói chuyện gì thế?”
Tề Dục tung tung Mạc Đậu Đậu: “Cái đứa nhỏ nhà cậu ở cùng Tần Thượng Nghiêu nhiều, quỷ tinh quỷ tinh.”