ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 33

Hai người đột nhiên lại muốn bóp c.h.ế.t đối phương!

Qua một hồi lâu, Tần Thượng Nghiêu nhướng mày ấp a ấp úng: “Hai ta đều là người yêu, tắm rửa cho nhau thì có sao, dù sao chỗ nào cũng gặp qua rồi!”

Mạc Lan Ngạn đối với hắn rõ như lòng bàn tay: “Anh cởi xong mới nên nói, dù sao đã có sự thật rồi, không cần bận tâm thêm lần này.”

Tần Thượng Nghiêu: “Sao cậu biết!”

Mạc Lan Ngạn: “Tôi ít ra cũng lớn hơn anh vài tuổi, xét về khoản xem phim cấm cũng hơn anh thật tốt mấy năm.”

“…………”

Tần Thượng Nghiêu từ trước đến nay chưa từng xem, bởi vì không có hứng thú. Hắn bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước Mạc Lan Ngạn lúc hưng phấn còn phàn nàn về hắn.

“Mạc Lan Ngạn…… Cho nên, cái đa dạng cậu muốn lúc đó là gì?”

Hắn khi đó cảm thấy Mạc Lan Ngạn là không chịu nổi nên cố ý tìm cớ làm mình dừng lại. Lúc này nghe lại giống như không phải như vậy.

“…………”

Mạc Lan Ngạn xoa xoa mặt, rốt cuộc đề tài này nhảy lên từ đâu tới đây?!

Đây là cái gì hiện trường trò chuyện phim cấm vậy!

Mạc Lan Ngạn một mực phủ nhận: “Không có!” Cậu nói xong thấy vẻ mặt Tần Thượng Nghiêu không tin: “Cái biểu cảm gì của anh đó?”

Tần Thượng Nghiêu cúi người ghé sát tai cậu: “Cậu nói cho tôi, tôi quay đầu lại thử xem?”

Một chiếc khăn tắm trực tiếp ném lên mặt hắn. Mạc Lan Ngạn chuyển động xe lăn chạy ra khỏi phòng tắm.

Người làm tim đập nhanh lại không phải vì yêu đương, mà là vì nghiên cứu và thảo luận phim cấm?

Mau làm hắn cút xa một chút!

________________________________________

Quỷ tinh Mạc Đậu Đậu, trong trạng thái Mạc Lan Ngạn ngày càng tốt hơn, bắt đầu tranh giành A Ba với Tần Tần Nghiêu.

Mạc Đậu Đậu ôm chặt Mạc Lan Ngạn: “Tần Tần Nghiêu, A Ba là của con.”

Tần Thượng Nghiêu dùng ngón tay chọc chọc eo nhỏ của bé, chọc đến bé giống như tiểu trùng ‘ha ha’ vặn vẹo ba hai cái.

“A Ba của con qua cầu rút ván, con học được rất nhanh đó! Đợi con lớn lên, con sẽ có tiểu tình nhân của riêng mình, cho nên A Ba của con, là của tôi.”

“Tiểu tình nhân là gì?”

“Chính là có thể hôn hôn, ôm ôm, ngủ ngủ!”

“…………”

Mạc Đậu Đậu suy nghĩ vài giây, ngẩng đầu hỏi Mạc Lan Ngạn: “Tần Tần Nghiêu hôn A Ba?”

Mạc Lan Ngạn cứng đờ, ngẩng đầu hướng đối phương giận dữ nói: “Tần Thượng Nghiêu, anh ra ngủ dưới đất cho tôi!”

Mạc Đậu Đậu quay đầu lại nhìn Tần Thượng Nghiêu. Tần Thượng Nghiêu trừng bé một cái, lặng lẽ rời giường ôm chăn nằm xuống đất.

“Ha ha ha ha ha ha ~” Mạc Đậu Đậu nằm bò ra mép giường nhìn xuống. Tần Thượng Nghiêu giận đến mức duỗi tay vớt bé, bé lập tức trốn về.

Mạc Đậu Đậu quậy phá không lâu liền ngủ rồi. Tần Thượng Nghiêu cầm lấy di động: Trong lòng cậu, tôi và tiểu hồ ly ai quan trọng hơn?

Hắn chống tay xem biểu cảm Mạc Lan Ngạn. Cậu cười, tin nhắn một lát liền truyền lại tới: Anh không phải nói hắn về sau sẽ có tiểu tình nhân.

Tần Thượng Nghiêu nằm bò, chống tay ngồi dậy: Đó là về sau, tôi hỏi hiện tại.

Mạc Lan Ngạn cảm giác vấn đề này y như “Tôi và mẹ anh rơi xuống nước, anh cứu ai trước?” vậy.

Mạc Lan Ngạn: Đều quan trọng.

Tần Thượng Nghiêu: Hừ! Kẻ lừa đảo, vậy tại sao chỉ có tôi ngủ dưới đất, hắn không ngủ?

Mạc Lan Ngạn không ngờ ý tưởng ghen tuông của người nào đó lại ấu trĩ như vậy. Cậu buông di động, khẽ động cơ thể làm mình dựa gần mép giường.

Tần Thượng Nghiêu nhỏ giọng: “Cậu muốn làm gì? Lên WC sao?”

Mạc Lan Ngạn phất tay với hắn, sau đó chậm rãi vòng quanh mép giường đi đến bên cạnh hắn, từ từ nằm xuống bên cạnh hắn.

Tần Thượng Nghiêu sững sờ một giây, lập tức căng chăn lớn lên ngay lập tức, đem người trùm vào trong ổ chăn!

Trong chăn đen như mực, Tần Thượng Nghiêu giống như bạch tuộc, hận không thể toàn thân dính vào Mạc Lan Ngạn, ôm chặt cậu vào lòng lại nhỏ giọng: “Mạc Lan Ngạn, sao cậu chỗ nào cũng mềm mềm vậy.”

“Anh đang nói tôi béo?”

Gần đây ăn tiệm và cơm hộp nhiều, Mạc Lan Ngạn đã sớm hoài nghi mình có phải béo không, nhưng trên người còn có bó bột, cân không chuẩn, nên chỉ có thể hoài nghi.

“Đâu có, tôi đang nói tôi thèm, muốn……” Tần Thượng Nghiêu dừng lại: “Mạc Lan Ngạn, tôi muốn ~”

Mạc Lan Ngạn không lên tiếng, Tần Thượng Nghiêu liền được nước lấn tới.

“Tần ~”

Không có tiếng giường ‘kẽo kẹt’, Tần Thượng Nghiêu giống như được cởi bỏ trói buộc nào đó. Hắn duỗi tay che miệng Mạc Lan Ngạn, nhưng lại không che được tiếng thở dồn dập.

Các giác quan bởi vì tối đen và bị trói buộc mà càng mẫn cảm. Mạc Lan Ngạn hận không thể đá c.h.ế.t người nào đó, người nào đó lại muốn được nước lấn tới, nỉ non: “Mạc Lan Ngạn, chúng ta đi phòng khác được không?”

“Tần Thượng Nghiêu, tôi đã hai lần rồi, anh dừng tay cho tôi, tôi còn bị thương kìa!”

“…………”

“Tần Thượng Nghiêu, tôi không ..... với anh nữa!!” Mạc Lan Ngạn tức giận đến đẩy hắn, nhưng người nào đó nặng đến không hề sứt mẻ.

“Sai rồi, sai rồi!”

“Vậy anh hết chưa, tôi sắp mệt c.h.ế.t rồi!”

“Cậu giúp tôi?”

“Anh làm sao……”

“Không cậu không được!”

“…………”

Từng hình ảnh hai năm trước rõ ràng trước mắt. Mạc Lan Ngạn có cảm giác biết rõ đối phương nói không hắn không được là lừa dối, nhưng vì đã đồng ý ....., mà không thể không tiếp tục bị hắn lừa.

Mãi đến trời tờ mờ sáng, Mạc Lan Ngạn mới dưới sự giúp đỡ của người nào đó tắm rửa đánh răng xong, ôm về giường ngủ.

Bệnh viện Nam Thành, một lão phụ nhân tóc hoa râm, ăn mặc thời thượng đi đường vội vàng. Nàng khuỷu tay vác chiếc túi lớn đắt tiền, gương mặt trắng lộ ra hồng quang, son môi đỏ rực đặc biệt có khí chất.

Các y tá sôi nổi ngẩng đầu, nhìn theo hướng nàng đi.

Nàng dừng lại ở cửa phòng khám khẩn cấp, tao nhã giơ tay gõ gõ cửa. Tần Châu vừa ngẩng đầu: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Mẫu thân hắn, Dịch Thư, là loại người chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra, bởi vì hiếm có phụ nhân 60 vài tuổi còn trang điểm quá mức như vậy.

Dịch Thư cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng móc lấy kính mắt, thuận thế cho đứa con chưa kết hôn kia một cái liếc mắt: “Tới khám bệnh.”

Tần Châu đứng dậy: “Làm sao vậy? Mẹ không thoải mái chỗ nào?”

“Trái tim đau!” Dịch Thư tao nhã ngồi xuống, một chút đều không giống bị trái tim đau gì cả.

Tần Châu nhướng mày. Hai mẹ con tốt xấu gì cũng giao tiếp hơn ba mươi năm, ai cũng hiểu ai. Hắn biết hôm nay nàng tới làm gì.

Biết nàng không bệnh, Tần Châu ngược lại nói đùa: “Con kê đơn cho mẹ nhé?”

“Con là lang băm sao? Không biết trước hỏi bệnh tình rồi mới đúng bệnh hốt thuốc sao?”

Tần Châu dỗ dành: “Trái tim người không thoải mái chỗ nào?”

Dịch Thư tao nhã dựa vào bàn: “Người ta đều có cháu nội để ôm, mẹ đỏ mắt, nghĩ đến trái tim đau!”

Liền biết nàng tới thúc giục kết hôn, nhưng sao có thể tìm cái cớ tệ hại như vậy: “Mẹ đỏ mắt cái gì, cháu nội lớn như vậy của mẹ không phải ở Nam Thành sao, con cho mẹ địa chỉ, mẹ đi ôm.”

Dịch Thư ghét bỏ: “Tần Thượng Nghiêu có cái gì hay mà ôm, dáng người cao đến giống hươu cao cổ, trên người còn không có mấy lạng thịt, cộm người. Mẹ muốn ôm cái đứa lùn tẹt, mềm mềm, cái mà bọn họ khoe khoang gọi là gì ấy nhỉ, thú bốn chân nuốt vàng!”

 

back top