“Cậu chờ chút!” Tề Dục ngăn Tần Thượng Nghiêu, trong đầu hắn lặp lại hồi ức những bộ phim thần tượng kia diễn như thế nào, diễn như thế nào...
Tần Thượng Nghiêu cũng không thúc giục, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn.
Tề Dục một hơi nghẹn ở ngực: “Cậu vì sao không đi hỏi bọn họ!”
Chết tiệt phim thần tượng, thời điểm mấu chốt cư nhiên không có một chút tình tiết nào có thể dùng!
Tần Thượng Nghiêu: “Mạc Lan Ngạn cáo hồ ly kia căn bản sẽ không nói, Tần Châu nói cái gì tôi đều sẽ không tin!”
“............”
Cho nên nhất định phải hắn tới thu dọn câu chuyện này sao?!
Sao có thể có người, vì sinh một đứa bé gặp phải nhiều chuyện như vậy!!
Đây là báo ứng Mạc Lan Ngạn lúc trước xả thân chắn đào hoa cho bọn họ sao?
Sớm biết thà để đào hoa thối rữa trên người!
Tề Dục vừa suy nghĩ vừa bịa: “Lan Ngạn người này cậu hiểu được, đặc biệt giảo hoạt, cho nên cậu ấy cùng Tần Châu khi nào nói chúng tôi không biết, chờ lúc biết được, hai người bọn họ đã chia tay hơn nữa Lan Ngạn đã mang thai!”
Tần Thượng Nghiêu đột nhiên nghĩ đến chính mình đánh dấu Mạc Lan Ngạn thời điểm, cậu ấy rõ ràng không giống bộ dáng có người yêu: “Tần Châu khi nào đánh dấu cậu ấy?”
Chuyện Tần Thượng Nghiêu có thể nghĩ đến, Tề Dục tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, thời gian Mạc Đậu Đậu ra đời vừa vặn lại khớp ở trận đó.
Hắn hơi hơi mỉm cười ném xuống một quả lựu đạn: “Tuyến thể Lan Ngạn hình như là bị lặp lại đánh dấu mới cắt bỏ đi, cụ thể tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu hay là đi hỏi Mạc Lan Ngạn một chút?”
Tần Thượng Nghiêu vừa nghe lặp lại đánh dấu, tức giận đến đứng dậy liền đi. Tề Dục ở sau lưng gọi: “Số tiền bao nhiêu a?”
________________________________________
[Nhóm chat ‘Xã súc làm công người’]:
Tề Dục: @Mạc Lan Ngạn, tôi nghi ngờ lúc trước cậu có phải bóp ngón tay tính ra ngày hôm nay, cho nên mới chắn đào hoa cho chúng tôi!
Mạc Lan Ngạn: ?
Tề Dục: Tôi tổng cảm giác Tần Thượng Nghiêu đang nghi ngờ thân thế Mạc Đậu Đậu, vừa rồi hắn hỏi tôi Tần Châu khi nào đánh dấu cậu.
Tần Châu: Chuyện riêng tư như vậy, có cũng không nói cho anh a!
Tề Dục: @Tần Châu, anh quên rồi, Tần Thượng Nghiêu đánh dấu qua Mạc Lan Ngạn a, hắn làm sao sẽ tính không ra khoảng thời gian chênh lệch này!
Mạc Lan Ngạn: @Tề Dục, anh trả lời thế nào?
Tề Dục: Cậu bị Tần Châu lặp lại đánh dấu, cho nên, tuyến thể cắt bỏ! Tôi thông minh không?
Tần Châu: Anh là thật mặc kệ sống c.h.ế.t của tôi a!
Mạc Lan Ngạn: Tôi thật không biết nên khen anh hay nên đá c.h.ế.t anh! Tần Thượng Nghiêu tên kia lại nên nổi điên!
Tần Châu: @Mạc Lan Ngạn, cậu thu dọn đi, bằng không bí mật này tôi sắp giữ không được rồi!
Mạc Lan Ngạn: Tần gia anh yên tâm, có bất trắc, Mạc Đậu Đậu cho anh mặc áo tang!
Tần Châu: Mạc Lan Ngạn, anh đại gia!
________________________________________
Thịch thịch thịch...
Thịch thịch thịch...
Tuy là tiếng gõ cửa nằm trong dự kiến, nhưng so với trong tưởng tượng trở về còn nhanh hơn.
Mở cửa, Tần Thượng Nghiêu vẻ mặt bực bội cũng không biết là cùng ai, ánh mắt hắn dừng lại trên cổ Mạc Lan Ngạn, giống như nhìn chằm chằm lâu rồi là có thể phát hiện bí mật gì.
Mạc Lan Ngạn không được tự nhiên động đậy thân thể: “Anh đừng nghe Tề Dục nói hươu nói vượn, hắn không hiểu rõ sự tình.”
Tần Thượng Nghiêu giận dữ: “Tôi liền biết, tôi liền biết các cậu một cái mũi thông khí, tin tức khẳng định so với tôi trở về đến nhanh, hừ! Các cậu đều là người một nhà, tôi là người ngoài!”
Mạc Lan Ngạn thì không nghĩ tới hắn cư nhiên tự mình tiêu hóa nhanh như vậy: “Vậy anh sao lại trở về?”
Tần Thượng Nghiêu: “Nào có người không muốn tan tầm sớm một chút!”
Hắn mới đi làm không được mấy ngày, lúc này đã có oán khí của người làm công.
“A ba a ba, Tần Tần Nghiêu!” Mạc Đậu Đậu đạp xe tập đi đến cửa, đầu nhỏ ngẩng, mắt nhỏ nhìn chằm chằm hai tay trống rỗng của hắn, trong nháy mắt thất vọng.
Tần Thượng Nghiêu nhớ tới mình không mang giăm bông trở về, lập tức ngồi xổm xuống thân đem tiểu bảo bối ôm vào trong ngực: “Tôi dẫn con đi xuống mua giăm bông được không?”
“Được.” Khuôn mặt nhỏ thất vọng lại cao hứng.
Tần Thượng Nghiêu khinh bỉ liếc mắt một cái Mạc Lan Ngạn: “Cấu kết với nhau làm việc xấu!”
Mạc Lan Ngạn lại tức lại buồn cười, biết hắn lại đến chọc phá mình vài ngày.
Xuống lầu, Tần Thượng Nghiêu ngón tay chọc chọc đứa nhỏ trong ngực: “Mạc Cầu Cầu, tôi dạy con biết chữ được không, nhận thức xong rồi liền hiểu bên cạnh ba con xem bọn họ nói chuyện phiếm, xem đám người xấu kia có bí mật gì!”
Mạc Đậu Đậu: “Ừm!”
Tần Thượng Nghiêu vươn ngón út: “Tới nào, móc ngoéo cột chặt một trăm năm, không được lừa!”
Lời nói quá dài, Mạc Đậu Đậu học không được thỏa thuận, vì thế giản lược nói: “Móc ngoéo, lừa!”
“Hắc!” Tần Thượng Nghiêu chọc ngón tay một trận cù lét hắn: “Con cái đồ lừa đảo!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha...”
________________________________________
Cửa hàng tiện lợi, dựa vào thực lực ví tiền Tần Thượng Nghiêu, hai người lặng lẽ lấy giăm bông chuẩn bị tính tiền chạy lấy người. Bên cạnh đi tới một cô bé nhỏ buộc tóc Trùng Thiên Pháo, trong tay cô bé giơ kem!
Mạc Đậu Đậu không nói gì, chỉ là mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào cây kem kia, nước miếng chậm rãi từ miệng nhỏ giọt xuống.
Tần Thượng Nghiêu lau lau nước miếng cho bé: “Mạc Cầu Cầu, hiện tại mới tháng tư, không thể ăn thứ kia sẽ đau bụng.”
Mạc Đậu Đậu: “............”
Mười phút sau, bên trong tủ kính cửa hàng tiện lợi ngồi một lớn một nhỏ, trong tay giơ kem.
Mạc Đậu Đậu trong ghế em bé ăn đến vẻ mặt nghiêm túc, túi tiền Tần Thượng Nghiêu còn lại cuối cùng mười đồng: “Mạc Cầu Cầu, chờ trời nóng, tôi mỗi ngày dẫn con xuống dưới ăn có được hay không?”
“Được!”
Tần Thượng Nghiêu cao hứng: “Tần Thượng Nghiêu được không?”
“Được!”
“Về sau Tần Thượng Nghiêu cùng A Ba ở bên nhau được không?”
“Được!”
“Hắc hắc! Không uổng công thương con!”
Tần Thượng Nghiêu sờ sờ đầu bé quay đầu nhìn ra bên ngoài, Mạc Lan Ngạn đang hai tay cắm túi đứng ở trước tủ kính.
Sợ tới mức Tần Thượng Nghiêu giật mình một ngụm đem kem nhét vào trong miệng.
Mạc Đậu Đậu cũng thấy ba thân yêu, quay đầu lại nhìn xem Tần Tần Nghiêu.
Vì thế dưới sự nhìn chăm chú của ba thân yêu hắn kéo Tần Thượng Nghiêu qua, cũng đem kem nhét vào trong miệng hắn!