ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 19

Cửa thang máy mở, Mạc Đậu Đậu đạp xe tập đi từ cửa mở lao ra ngoài, thấy người khi vui mừng đến múa tay múa chân: “A ba A ba, Tần Tần Nghiêu ~”

“Mạc Cầu Cầu, là Tần Thượng Nghiêu!” Tần Thượng Nghiêu một phen bế lên tiểu bảo bối, tay còn lại giơ chiếc bánh kem nhỏ đặt trước mặt bé: “Mua cho con, Tần Thượng Nghiêu có được không?”

“Ừm! Tốt!”

Mạc Lan Ngạn mặc tạp dề cầm xẻng xào rau đi ra: “Tần Thượng Nghiêu, không mua thịt bò bắt đầu mua bánh kem? Thứ này 69 đồng?”

Tần Thượng Nghiêu dọn cái bàn sang một bên đỡ Mạc Đậu Đậu ngồi vững, sau đó mở hộp: “Mạc Cầu Cầu, tôi mời con bánh kem, con mời tôi ăn cơm được không?”

“Được!”

“Hai người ăn bánh kem đi!” Mạc Lan Ngạn lui về phòng bếp.

Tần Thượng Nghiêu dựa vào cửa nhìn vào trong: “Tôi ăn khỏe, một ngụm một cái, tôi ăn một lần Mạc Cầu Cầu liền phải khóc, loại khóc dỗ không nín đó!” Hắn nói xong hướng trong phòng ngửi ngửi: “Thơm quá a, hôm nay nấu thịt kho tàu?”

Mạc Lan Ngạn bưng thịt ra đặt lên bàn nhỏ: “Người nào đó giành được hợp đồng lớn, tôi khao một chút, anh xem hắn a, bằng không làm cho khắp nơi đều là.”

“Mạc Cầu Cầu, ba con nấu thịt kho tàu cho tôi này, tôi lợi hại không!”

Nước miếng Mạc Cầu Cầu đều chảy xuống, ngón tay nhỏ chỉ: “Bánh kem! Thịt!”

“Ai nha, con mau nói một chữ chính khang viên Tần Thượng Nghiêu!”

“Tần Tần Nghiêu!”

“Con cố ý phải không!”

“Ha ha ha ha ha...”

Khoảnh khắc cầm lấy đôi đũa, Tần Thượng Nghiêu vẻ mặt hạnh phúc nhìn về phía Mạc Lan Ngạn, Mạc Lan Ngạn cũng không nhìn hắn cái nào: “Ăn đi, đừng giở trò!”

Tần Thượng Nghiêu vừa định làm trò lập tức thu lại: “Tôi cùng ông nội đi Tập đoàn Tần Tư làm việc, cuối tuần đầu tiên liền ký một ngàn vạn đơn hàng, ông nội cho tiền tiêu vặt bên ngoài, hình như không có quà gì.”

“Tiền tiêu vặt với thịt kho tàu, thịt kho tàu cái nào tốt?”

“Là có người bầu bạn.” Tần Thượng Nghiêu ăn thịt từng miếng lớn: “Ba mẹ tôi đi sớm, chú út cùng tôi không chênh lệch mấy tuổi, hắn không yêu kinh doanh, ông nội vừa thương tôi, lại nghiêm khắc yêu cầu tôi phải đi con đường của ông, đi thì đi thôi, nếu không tập đoàn Tần Tư lớn như vậy không có người thừa kế, nhưng mọi người hình như đều rất bận.”

Mạc Lan Ngạn hiểu cảm giác của hắn, bởi vì cha mẹ cậu cũng rất bận, bận rộn công việc bận rộn kiếm tiền, cậu không có lý do gì trách cứ người tạo ra hoàn cảnh cho cậu, cũng không thể thực sự thân cận người thân nhất.

Cho nên cậu lựa chọn đem Mạc Đậu Đậu vẫn luôn mang theo bên người, người đều đang bù đắp tuổi thơ của chính mình.

“Thì ra thiếu gia nhà giàu chính là như vậy bị dân nghèo lừa đi!”

“Mạc Lan Ngạn, tôi về sau lại cùng cậu lừa tình, tôi là chó!”

Mạc Đậu Đậu: “Uông! Chó chó, gâu gâu!”

Tần Thượng Nghiêu duỗi tay nắm má phúng phính mỡ sữa của Mạc Đậu Đậu: “Con chính là hồ ly nhỏ Mạc Lan Ngạn nuôi!”

________________________________________

Sau đó mấy ngày, mỗi ngày sáng sớm, Mạc Lan Ngạn mặc quần áo xong cho Mạc Đậu Đậu liền mở cửa nhà tiến phòng bếp,

Thịch thịch thịch...

Tần Thượng Nghiêu tượng trưng tính gõ gõ cửa, Mạc Đậu Đậu đạp cẳng chân cao hứng: “Tần Tần Nghiêu ~!”

Tần Thượng Nghiêu ngồi xổm xuống thân: “Mạc Cầu Cầu sáng sớm a, Tần Thượng Nghiêu kiếm tiền mua giăm bông cho con được không!”

“Được!”

Mạc Lan Ngạn xách theo túi giữ tươi, trong túi đựng hai cái bánh bao cùng một lọ sữa bò nóng đã đậy kín: “Ăn trên đường đi.”

“Tôi đã có bữa sáng yêu thích?” Tần Thượng Nghiêu khoe khoang: “Khi nào có cơm trưa sao? Hộp cơm kia một chút cũng không ăn được!”

“Ngày mai bắt đầu bữa sáng đều không có!” Mạc Lan Ngạn đem bánh bao ném vào trong n.g.ự.c hắn, nhân tiện lấy chìa khóa xe qua: “Xe tôi hôm nay không dùng cũng được, anh lái đi.”

Tần Thượng Nghiêu tiện hề hề đem mặt thấu lên: “Có thể có một cái hôn trước khi đi làm không?”

Mạc Lan Ngạn giơ tay: “Đánh một trận được không?”

Tần Thượng Nghiêu lại ngồi xổm xuống thân mình: “Mạc Cầu Cầu, tới hôn một cái!”

Mạc Đậu Đậu lập tức vươn tay nhỏ cánh tay câu lấy ôm mặt hắn: “Ừm soa!”

“Ai ô ô.” Tần Thượng Nghiêu khoe khoang đứng lên, được lợi còn bán rẻ: “Cậu nhìn xem!”

“Mạc Đậu Đậu, về sau đừng để ý đến hắn!”

“Mạc Cầu Cầu, Tần Thượng Nghiêu có được không?”

“Được!”

Tần mỗ người tiện hề hề nhún vai: “Tạm biệt, tôi đi kiếm tiền giăm bông cho con a!”

“Ừm!”

Mạc Lan Ngạn tức giận đến nhẹ nhàng đá một chân Mạc Đậu Đậu: “Tiểu bảo bối, ta chưa mua cho con ăn có phải không!”

Mạc Đậu Đậu đạp xe tập đi liền chạy.

________________________________________

[Nhóm chat ‘Xã súc làm công người’]:

Tần Châu: Các vị xã súc làm công người Nam Thành, tôi có một cái tin tức tốt, muốn nghe không?

Tề Dục: Chú út anh nói đi!

Tần Châu: Anh định chen chân Tần Thượng Nghiêu cùng Mạc Lan Ngạn?

Tề Dục: Tôi chọn cái nào ra tay?

Lý Thụ Kiệt: Chọn cái nào đều là gây nghiệp! @Tần Châu, tin tức tốt của anh không phải là điều chuyển tới Nam Thành sao?

Tần Châu: Sao anh biết?

Lý Thụ Kiệt: Đám y tá bệnh viện kia cũng không biết từ đâu ra tin đồn, chuyện ngài Tần đại soái ca có tiền có sắc muốn điều lại đây đã âm thầm truyền ra.

Tần Châu: Trước kia còn có Lan Ngạn ngăn một ngăn, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình!

Mạc Lan Ngạn: Bởi vì ba người các anh, tôi lúc trước ở trường học thanh danh không tốt biết bao!

Lý Thụ Kiệt: @Mạc Lan Ngạn, tôi thì muốn giúp a, nhưng nhan sắc không đủ!

Lý Thụ Kiệt vừa mới bắt đầu học y là một cái tiểu mập mạp mấy trăm cân, chờ sắp tốt nghiệp cũng đã gầy xong rồi.

________________________________________

Tần Thượng Nghiêu đi vào cửa đưa văn kiện thấy Tề Dục đang nhìn chằm chằm di động cười ngây ngô, hắn chậm rãi vòng qua cái bàn thấu lại gần.

Tề Dục chậm chạp thu hồi di động: “Cậu làm gì!”

Tần Thượng Nghiêu trong tay cầm văn kiện, thân mình dựa vào bàn làm việc: “Mạc Lan Ngạn vì sao bởi vì ba người các anh mà thanh danh không tốt?”

Tề Dục lắc đầu một bộ thề sống c.h.ế.t không nói, Tần Thượng Nghiêu run run văn kiện trong tay: “Tôi còn tưởng nói giá cả hợp đồng này có thể nói lại, thôi, như vậy cũng rất tốt.”

Hắn đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người.

Tề Dục túm cánh tay hắn, hít sâu một hơi: “Cậu hỏi, tôi có thể nói thì nói, không thể nói thì không nói a!”

Tần Thượng Nghiêu vừa lòng xoay người kéo qua ghế chăm chú lắng nghe: “Vì sao?”

Tề Dục: “Tôi, Tần Châu, Lệ Bắc Ngưng, ở trường học tổng sẽ nhận được thư tình cùng thổ lộ, có một số người cực đoan sẽ dùng tin tức tố Omega để câu dẫn, đều là Mạc Lan Ngạn giúp chúng tôi thu dọn, sau này không biết làm sao trường học rất nhiều người đồn cậu ấy chân đạp ba thuyền, bắt đầu cô lập cậu ấy, mấy người chúng tôi liền bảo vệ cậu ấy, mãi cho đến hiện tại.”

Tần Thượng Nghiêu trước đây liền tò mò một Omega như cậu ấy sao lại kết giao cơ bản đều là bạn Alpha.

“Mấy người các anh chuyên ngành cũng không giống nhau a, sao lại đi đến cùng nhau.”

Tề Dục vừa nghe cái này liền cười: “Thư viện trường học Manly Âu cậu đi qua chưa?”

“Đi qua.”

“Nếu thư viện lớn như vậy vào lúc nửa đêm đột nhiên tắt đèn thì sao?”

“Nửa đêm vì sao còn ở thư viện?”

Tần Thượng Nghiêu xem như hỏi đến trọng điểm.

“Bởi vì muốn cuốn c.h.ế.t người khác a, tôi học thương nghiệp, Lệ Bắc Ngưng học hình sự, Tần Châu, Lý Thụ Kiệt hai người học y, thêm Mạc Lan Ngạn, học máy tính. Mấy người chúng tôi nguyên bản căn bản không quen biết, không biết thư viện đêm khuya còn có người khác trừ mình ra, có lần thư viện đột nhiên cúp điện, tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón, sau đó hành lang ra cửa còn có tiếng bước chân dồn dập, ở cuối cánh cửa, đều thiếu chút nữa dập đầu cho đối phương một cái.”

Tần Thượng Nghiêu tưởng tượng một chút hình ảnh kia còn rất khôi hài. Tề Dục hít sâu một hơi: “Sau này a, cũng không biết từ ngày nào đó bắt đầu có ăn ý, liền mấy cuốn vương chúng tôi ngồi cùng nhau.”

Tần Thượng Nghiêu xì một tiếng: “Đầu óc kinh doanh của anh vẫn như cũ!”

“Hắc, cậu hiện tại là cấp dưới của tôi a, nói nữa cuốn vương lại không nhất định là tuyển thủ thiên phú, tôi đây gọi là người chậm cần đi sớm. Trong chúng tôi hẳn là chỉ có Mạc Lan Ngạn đối với máy tính là tuyển thủ thiên phú, mặt khác, đều là lột một tầng da mới đến được, cậu chưa thấy qua Lý Thụ Kiệt, trước kia chính là tiểu mập mạp. Ai, sao lại có cảm giác người già rồi.”

“Vậy sau này thì sao?”

“Sau này? Sau này gì, còn không phải là cậu thấy chúng tôi như bây giờ sao?”

Tần Thượng Nghiêu nóng nảy: “Cái gì thấy như bây giờ a, chỗ quan trọng anh chưa nói a!”

Tề Dục cũng nóng nảy: “Chỗ nào quan trọng?”

Tần Thượng Nghiêu không muốn hỏi thẳng lại muốn biết: “Là, là Mạc Lan Ngạn cùng, cùng chú út tôi Tần Châu a, chuyện, chuyện gì đã xảy ra?”

“............”

“............”

Tề Dục muốn nói lại thôi, dừng lại, chuyện tình yêu từ không thành có của Mạc Lan Ngạn cùng Tần Châu, làm sao nói tới tiếp?

“Cái kia... Hay là cậu hỏi bọn họ đi? Tôi là người ngoài, tuy là bạn bè cũng không tiện quá nhiều thảo luận đi!”

“Hợp đồng cứ như vậy ký đi!”

 

back top