ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 17

Ngày hôm sau giữa trưa, Tần Thượng Nghiêu buồn ngủ mơ màng ôm chiếc chăn bị khóa trong n.g.ự.c lại thu về: “Lan Lan, sáng rồi nha!”

Trong chăn không có chút động tĩnh nào.

Hắn nhắm mắt cố ý lắc lắc chiếc chăn: “Lan Lan, tỉnh... Hả? Lan Lan?”

Hắn mở mắt, vén chăn ra lại nhéo nhéo, cuối cùng toàn bộ xách lên tìm kiếm, cuối cùng chưa từ bỏ ý định nhìn xuống gầm giường: “Lan Lan?”

Xác định không có ai, hắn trên giường lăn hai vòng lấy ra di động: “Lan Lan, cậu chạy đi đâu rồi?”

Mạc Lan Ngạn đang nằm trên sô pha, đồng hồ sinh học dậy sớm của Mạc Đậu Đậu khiến cậu vừa đến giờ là tỉnh.

Cậu đang ở nhà mình uống cà phê xem TV: “Tối hôm qua anh say rượu còn chưa tỉnh à?”

Tần Thượng Nghiêu sững sờ, hắn đang nghi ngờ tối hôm qua rốt cuộc mình có đưa Mạc Lan Ngạn về nhà không: “Tối hôm qua cậu không tới sao?”

Mạc Lan Ngạn hỏi ngược lại: “Khi nào?”

“Ối trời!” Tần Thượng Nghiêu ngồi dậy gãi gãi đầu: “A a a a a a a!!!”

Hắn đối với không khí một trận đ.ấ.m bốc phẫn nộ: “Tôi mơ thấy tối hôm qua cậu cùng tôi trở về, chúng ta cùng nhau ngủ, sau đó...”

“Sau đó?”

“Sau đó tôi cư nhiên chịu đựng không làm gì cậu, sớm biết là mơ, tôi đã...”

“Anh đã thế nào?”

Giọng nói đầu dây bên kia dừng lại, Tần Thượng Nghiêu nóng lòng muốn thử: “Tôi đã... sờ sờ?”

Màn hình cuộc gọi lập tức nhảy về màn hình chờ.

Hắn liền biết Mạc Lan Ngạn sẽ cúp điện thoại!

A a a a a a a a a a a!!!

Hắn nghĩ lại vẫn tức giận, ôm chăn lăn qua lăn lại.

________________________________________

Thịch thịch thịch...

Thịch thịch thịch...

Mạc Lan Ngạn đã hoàn toàn không còn tức giận, đây là chuyện nằm trong dự kiến.

Nhưng, cậu không ngờ mở cửa ra còn cố ý thả thính ở ngoài.

Tần Thượng Nghiêu vai trần mặc một chiếc quần đùi thích hợp đi du lịch nhiệt đới, một tay chống tường một tay vuốt tóc tự nhận toàn thân đều là mị lực: “Thế nào, đẹp trai không?”

Mạc Lan Ngạn không biết hắn lại phát điên gì nhưng cũng quen rồi: “Đẹp trai.”

Tần Thượng Nghiêu thấy ánh mắt cậu không nhìn chỗ nên xem: “Cậu đối phó tôi, tám múi cơ bụng! Tám múi cơ bụng!”

“Sau đó thì sao?”

“Sắp không còn, tôi cho cậu xem cái nhìn cuối cùng. Cậu nếu muốn dùng tay sờ sờ thì nhanh lên, qua đợt này không còn.”

Mạc Lan Ngạn có chút buồn cười, cậu hình như biết hắn phát điên gì rồi.

Tần Thượng Nghiêu đáng thương vô cùng: “Từ ngày mai bắt đầu, tôi mua thịt heo. Cậu nhìn ở việc tôi hôm nay cho cậu chiêm ngưỡng cơ bụng, lại mời tôi ăn bữa cơm đi.”

“Ha ha ha, được.”

Tần Thượng Nghiêu sững sờ, hắn hình như chưa từng thấy Mạc Lan Ngạn cười với mình: “Cậu, cậu sao lại cười?”

Mạc Lan Ngạn thu lại nụ cười, nhưng lại nhịn không được ý cười nơi khóe miệng: “Sao vậy, tôi còn không được cười à?”

“Được a, cậu nên cười nhiều vào, siêu cấp đẹp, Mạc Lan Ngạn, cậu cười lên cả người đều thân thiết.”

“Anh mau câm miệng!”

“Nga.”

“Nga cái gì nga, mau về nhà mặc quần áo, mới tháng ba thôi, cẩn thận cảm lạnh.” Mạc Lan Ngạn giống như quản con nít, Tần Thượng Nghiêu đặc biệt nghe lời về nhà mặc quần áo.

Mạc Lan Ngạn còn lười đóng cửa, quả nhiên không lâu sau, Tần Thượng Nghiêu lại đứng ở cửa: “Giữa trưa chúng ta ăn gì?”

“Đi dọn cái bàn ra chuẩn bị đi.”

“Được rồi.”

Lần trước Mạc Lan Ngạn dọn cái bàn ra cho hắn sau đó vẫn luôn để ở góc hành lang một bên, Tần Thượng Nghiêu đặc biệt cần cù dọn ra lau chùi một chút, sau đó dọn lên ghế đẩu, hắn do dự một chút chạy về nhà lại dọn thêm một cái ghế đẩu.

Mạc Lan Ngạn bưng thức ăn ra, Tần Thượng Nghiêu giống như đứa bé chờ ăn cơm, trên bàn còn có một đĩa thịt bò còn sót lại không nhiều.

Tần Thượng Nghiêu ngượng ngùng: “Đắt quá, đừng lãng phí.”

Mạc Lan Ngạn cười, cậu thấy bên kia còn có ghế đẩu, Tần Thượng Nghiêu vẻ mặt chờ mong nhìn cậu.

Cậu trong ánh mắt chờ mong của người nào đó tự nhiên ngồi xuống.

Tần Thượng Nghiêu cao hứng: “Mạc Cầu Cầu khi nào trở về, một ngày không thấy còn hơi nhớ bé.”

“Ngày mai.”

Tần Thượng Nghiêu duỗi đầu tiện hề hề: “Cậu một mình ngủ cô đơn không?”

Mạc Lan Ngạn ném đũa, Tần Thượng Nghiêu lập tức giữ chặt người: “Sai rồi sai rồi, tôi chỉ là cảm thấy tối hôm qua hình như đã nói qua câu này, cậu cùng tôi về nhà.”

“............”

Là bởi vì câu này về nhà sao!

Không phải bởi vì cưỡng chế mang về sao!

Mạc Lan Ngạn lựa chọn bỏ qua đề tài này, bởi vì người nào đó nếu biết thật sự cùng hắn về nhà, thì lại đến gà bay chó sủa một hồi lâu.

“Đúng rồi, tôi quyết định đi tìm việc làm.”

Mạc Lan Ngạn: “Có phương hướng không?”

“Có a, lương một năm không đến 100 vạn, mỗi ngày chỉ làm sáu giờ, vì tôi không có xe, cho nên, tốt nhất trong vòng năm km.”

Mạc Lan Ngạn hối hận, cậu không nên ngồi xuống cùng hắn ăn cơm, dễ dàng tiêu hóa không tốt.

Tần Thượng Nghiêu nhìn biểu cảm kia của cậu: “Sao vậy?”

“Không có gì, anh cố lên!”

Người non nớt cuối cùng sẽ phải bị hiện thực giáng một trận đòn hiểm mới biết cái gì là trâu ngựa.

________________________________________

Buổi chiều, Mạc Lan Ngạn khó được bên tai thanh tịnh, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa kính, rọi lên sô pha, cậu nằm lướt di động, cuộc sống này quả thực chính là thiên đường.

[Nhóm chat ‘Xã súc làm công người’]:

Mạc Lan Ngạn: (Ảnh hưởng thụ ánh mặt trời) Ý nghĩa nhân sinh, đại khái chính là như thế đi!

Lý Thụ Kiệt: @Tần Châu, đại cháu trai anh đâu, đưa hắn qua đó!

Lệ Bắc Ngưng: Mẹ kiếp, lão tử ở bên ngoài đều sắp phơi c.h.ế.t rồi!

Tề Dục: Công ty mới khai trương vì sao nhiều việc như vậy, nhân sự chiêu đều là một đám phế vật gì!

Lý Thụ Kiệt: @Tề Dục, nhân sự không phải anh chiêu sao?

Tề Dục: Tôi mù!

Mạc Lan Ngạn: Nhân tài đều là bồi dưỡng ra!

Tề Dục: @Tần Châu, cháu trai anh đâu, sao có thể để hắn có thời gian nói mát!

Tần Châu: Tôi bận!

Mạc Lan Ngạn khoe khoang đắc ý: Hắn thể nghiệm hai ngày không có tiền khó khăn, buổi chiều đi xã hội rèn luyện, tìm đòn hiểm đi!

Lý Thụ Kiệt: Rất có ý chí a!

Mạc Lan Ngạn: Anh nghe xong điều kiện hắn tìm việc làm thì sẽ không nói như vậy.

Lý Thụ Kiệt: Điều kiện gì?

Mạc Lan Ngạn: Đại khái chính là tiền nhiều việc ít gần nhà, quyền cao chức trọng trách nhiệm nhẹ!

Tề Dục: Hắn có hứng thú tới công ty tôi không?

Mạc Lan Ngạn: Anh thèm đến mức ăn bừa vậy sao?

Tề Dục: Cậu nhất định không nghiên cứu lý lịch hắn, tôi trước đây trở lại trường học Manly Âu, tên kia cư nhiên là học đệ của chúng ta, ảnh chụp hắn còn ở bảng vinh dự cao nhất của trường, nghe nói người khác mất bốn năm đọc xong thương học, hắn chưa đến hai năm liền hoàn thành.

Lý Thụ Kiệt: Vẫn là có chút thiên phú.

Tề Dục: Tôi sau này nghiên cứu qua lý lịch hắn, thằng nhóc kia quả thực chính là kỳ tài thương nghiệp!

Tần Châu: Ba tôi lại không ngốc, hắn nếu không biết làm ăn sao có thể để hắn tuổi trẻ như vậy liền vào công ty một tay nắm quyền.

Tề Dục: @Mạc Lan Ngạn, cáo hồ ly, lừa hắn qua đây!

Tần Châu: Các người sao có thể lừa người nhà Tần gia tôi phá phách chứ!

Lý Thụ Kiệt: Tạo nghiệp a!

Mạc Lan Ngạn không đồng ý cũng không cự tuyệt.

________________________________________

Gần đến buổi tối, Mạc Lan Ngạn mở cửa nhà, thang máy vừa vang liền thấy Tần Thượng Nghiêu ủ rũ cụp đuôi, không cần hỏi cũng biết.

Hắn giang hai tay ra về phía Mạc Lan Ngạn: “Lan Lan, ôm một cái, an ủi một chút tâm hồn bị tổn thương của tôi đi!”

Mạc Lan Ngạn giơ tay chống lại n.g.ự.c hắn: “Đừng nghĩ nhân cơ hội giở trò.”

“Hì hì, sao cậu biết!” Tần Thượng Nghiêu bị cự tuyệt cũng không giận: “Cậu nói người ưu tú như tôi, bọn họ sao lại mù như vậy!”

“Cho nên nói, anh vẫn là trở về cùng ông nội anh nhận lỗi.”

“A!!!” Tần Thượng Nghiêu che lại ngực: “Không nghĩ tới bị người cự tuyệt một ngày, cuối cùng cậu còn muốn đ.â.m tôi một đao, Mạc Lan Ngạn, tôi không tha cho cậu đâu!”

Mạc Lan Ngạn bị bộ dáng diễn kịch của hắn chọc cười: “Vậy anh còn tìm việc làm không?”

“Tìm a, càng ngăn càng hăng!”

“Tôi giới thiệu cho anh một cái?”

“Thật sao?”

“Tôi có một người bạn, biết anh, nói nghiên cứu qua lý lịch anh, rất coi trọng anh, muốn cho anh vào công ty hắn.”

Tần Thượng Nghiêu nhìn chằm chằm Mạc Lan Ngạn một lát, Mạc Lan Ngạn chột dạ: “Làm gì?”

Tần Thượng Nghiêu hơi hơi khom lưng kéo gần khoảng cách với cậu: “Bạn cậu sẽ không phải Tề Dục đi?”

“Sao anh biết?”

“Tôi trông ngốc sao?” Tần Thượng Nghiêu được xác nhận sau tức giận đến tại chỗ đi vòng quanh: “Tôi không đi!”

Mạc Lan Ngạn: “Ah.”

Cậu chỉ là đề nghị, hắn không đi thì không đi.

“Ah? Mạc Lan Ngạn! Cậu sao có thể để tôi đi làm việc dưới trướng tình địch, hắn làm khó dễ tôi thì sao!”

“Thứ nhất, là Tề Dục nhờ tôi mời anh, tiếp theo, tôi và Tề Dục chỉ là bạn bè.”

“Thật sao?”

“Thật sự!”

“Vậy cũng không đi!”

“Vì sao?”

“Tần Thượng Nghiêu tôi, không làm công việc liên quan đến người nhà!”

“Anh lặp lại lần nữa!!”

Lý do gì hắn cũng có thể bịa, chỉ có cái này, bảo hắn cút!

 

back top