ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 16

Người phục vụ lên món ăn, không khí trên bàn hôm nay vì Tần Thượng Nghiêu xuất hiện mà đặc biệt náo nhiệt, ngay cả Trần Thần Vũ ngày thường không thích nói chuyện cũng thường thường chen vào hai câu, rất có vẻ đắc ý của con rể cũ gặp con rể mới.

Mấy người rượu quá ba tuần, Lệ Bắc Ngưng nhớ tới chuyện Mạc Đậu Đậu dị ứng trước một thời gian: “Đậu Đậu đỡ hơn không, lần này lại ăn cái gì dị ứng?”

Mạc Lan Ngạn: “Khỏe đến gần như rồi, hẳn là vẫn là tôm.”

Trong lúc nói chuyện, Tần Thượng Nghiêu thấy Tần Châu đang gắp một đũa tôm xào rau đưa vào miệng: “Thúc ăn tôm không bị dị ứng sao?”

Mọi người sửng sốt, Tần Châu một sặc trực tiếp nuốt đồ ăn xuống, hắn không nhìn thấy biểu cảm của Mạc Lan Ngạn, xấu hổ: “Chắc là... không bị dị ứng đi...”

Tần Thượng Nghiêu quay đầu hỏi Mạc Lan Ngạn: “Tôi vừa rồi thấy cậu cũng ăn, cậu không bị dị ứng sao?”

Trừ Trần Thần Vũ không hiểu rõ, mọi người giờ phút này đều rất khẩn trương, sợ Tần Thượng Nghiêu moi ra chân tướng gì đó.

Mạc Lan Ngạn cúi đầu ăn cơm không đáp lại.

“Mạc Đậu Đậu vì sao dị ứng tôm?” Tần Thượng Nghiêu luôn cảm thấy nơi nào đó giống như không đúng.

Tần Châu: “Di truyền cách đời đi, ba tôi cũng dị ứng tôm, Đậu Đậu theo ba tôi.”

“Ông nội dị ứng tôm sao?”

“Không tin cậu về hỏi a.”

Tần Châu bóp ngón tay tính toán, hắn trận này căn bản sẽ không xuất hiện trước mặt lão gia tử, cho nên hắn không thể biết được chân tướng.

Mọi người yên lặng thở phào nhẹ nhõm, Trần Thần Vũ không biết chân tướng, nhưng hắn xem hiểu sắc mặt của mọi người, sự nghi ngờ của hắn còn kiên định hơn Tần Thượng Nghiêu.

________________________________________

Buổi tụ họp kết thúc, mỗi người kêu tài xế thay lái về nhà, Tần Thượng Nghiêu ngồi bên cạnh Mạc Lan Ngạn thân mình nóng lòng muốn thử muốn dựa qua, Mạc Lan Ngạn: “Ngày mai định ăn một ngày thịt bò cùng nước khoáng?”

“............”

Về sau sẽ không bao giờ tiêu tiền như vậy nữa!

Thang máy, Tần Thượng Nghiêu từ phía sau lại lần nữa chậm rãi dựa hướng Mạc Lan Ngạn.

“Tần Thượng Nghiêu!”

Bị phát hiện sau, người nào đó chẳng những không lùi bước ngược lại duỗi tay một phen ôm eo cậu, trán chống vào vai Mạc Lan Ngạn: “Tôi uống say, hiện tại đầu vừa đau vừa choáng, không đứng được.”

Hắn giở trò xấu chậm rãi đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè xuống, thang máy vừa mở, hắn liền đẩy Mạc Lan Ngạn hướng nhà mình đi.

“Tần Thượng Nghiêu, anh dừng lại!”

“Đưa tôi về nhà đi, thật sự không đứng lên nổi!” Người nào đó giơ tay ấn vân tay câu lấy người mở cửa rồi đóng cửa, một chút cũng không có bộ dáng uống say.

“Tần Thượng Nghiêu! Tần Thượng Nghiêu! Tần Thượng Nghiêu!”

Mạc Lan Ngạn hoàn toàn không ngăn được sức lực của hắn, Tần Thượng Nghiêu trực tiếp đẩy người vào phòng, ôm người liền ngã xuống giường.

“Tần Thượng Nghiêu, anh dám làm bậy tôi thật sự sẽ giận.”

Mạc Lan Ngạn không biết lời này có uy lực hay không, nhưng cũng không có cách nào khác.

Tần Thượng Nghiêu ngủ nghiêng, tay chân cùng dùng khóa người trong ngực: “Tôi không làm bậy, tôi chính là nghĩ Mạc Cầu Cầu không có ở nhà, cậu một mình ngủ không quen, đêm nay cứ ngủ ở đây đi!”

“Tôi một mình ngủ rất quen, anh buông tay!”

“Cậu mặc đẹp như vậy vạn nhất nửa đêm ra ngoài thì sao.”

“Tôi vừa mới trở về có thể đi đâu!”

“Cậu hôm nay lén lút có phải chính là sợ tôi đi cùng không?”

“............”

Tần Thượng Nghiêu nhích nhích thân mình, vì say rượu lúc này có chút mệt rã rời, hắn lẩm bẩm: “Mạc Lan Ngạn, trong lòng tôi đang niệm thanh tâm chú đó, cậu đừng lộn xộn, tôi sẽ phá công!”

“Tôi không tin thanh tâm chú của anh, anh buông tay!”

“Tôi không buông, Mạc Lan Ngạn, chờ Mạc Cầu Cầu trở về, cậu cũng tách ra ngủ với nó đi, đồ lừa đảo đều sẽ hôn người nhà, cho nó hư.”

“............”

“Mạc Lan Ngạn cậu thơm quá a!”

“Tần, Thượng, Nghiêu!”

“Sao vậy?”

“Anh! Anh khống chế một chút!”

“Tôi khống chế được đâu, nhưng không phải tất cả đồ vật đều có thể khống chế được a! Cậu đâu? Tôi sờ sờ?”

“Anh dám, tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh!”

“Không sờ không sờ, nhưng tôi không phải sợ cậu đánh tôi, tôi là sợ cậu lúc này động thủ, thanh tâm chú của tôi sẽ phá công!”

“............”

Phòng đột nhiên an tĩnh lại, Tần Thượng Nghiêu nhắm mắt lại nỉ non: “Mạc Lan Ngạn, cậu thật sự thích người lớn tuổi hơn cậu sao? Lớn tuổi có gì hay, vừa già vừa tính toán, tôi tuy rằng ấu trĩ, nhưng tôi chân thành a.”

“............”

“Tôi làm ầm ĩ, là muốn cho cậu thấy tôi. Mạc Lan Ngạn, tôi có rất nhiều ưu điểm, cậu thích tôi một chút đi.”

“Ví dụ như đâu?”

“Ví dụ như...” Tần Thượng Nghiêu dùng ý niệm thuần khiết cuối cùng: “Tôi tuổi trẻ, có sức sống, sẽ bám người...”

Cánh tay khóa chặt dần dần mất đi lực lượng, bên tai Mạc Lan Ngạn tiếng hít thở đều đều, cậu nhẹ nhàng cười: “Anh đổi cách nói chính là ưu điểm sao?”

 

 

back top