Lần nữa mở mắt, tôi bị đánh thức bởi một trận rung lắc dữ dội.
"Thiếu gia! Thiếu gia tỉnh lại đi! Đừng dọa tôi!"
Một khuôn mặt phóng to, khóc lóc thảm thiết, dí sát vào tôi.
Tôi nhíu mày đẩy hắn ra, có chút mơ hồ ngồi dậy.
Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, và một tên mít ướt tôi không quen biết.
Tôi đang định hỏi đây là đâu, thì một đoạn ký ức không thuộc về tôi đột nhiên tràn vào đầu.
Lục Tinh Từ, con trai độc nhất ăn chơi trác táng của tập đoàn Lục thị.
Cả ngày không làm nên trò trống gì, ăn chơi trác táng, là kẻ ăn hại nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Kinh thành.
Đêm qua cùng một đám bạn xấu uống rượu đua xe.
Kết quả chơi quá đà.
Đâm thẳng vào rào chắn, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Và rồi, tôi trở thành hắn.
Tôi đưa tay sờ mặt mình, rồi nhìn khuôn mặt quá đỗi rạng rỡ, đẹp trai trong gương.
Cơ thể khỏe mạnh, nhịp tim tràn đầy sức sống.
Tôi... trọng sinh rồi sao?
Hơn nữa còn trọng sinh thành con trai của Lục gia – kẻ thù lớn nhất của nhà họ Phó.
Tôi ngây người tròn ba phút.
Sau đó, một ý nghĩ hoang đường và kích thích, điên cuồng nảy nở trong lòng tôi.
"Anh à, không phải anh thích nhốt em lại, thích nhìn em chỉ có thể dựa dẫm vào anh sao?"
"Bây giờ, đổi lại em làm người nhốt trong lồng đi."
"Để anh cũng nếm thử mùi vị làm chim hoàng yến, đến c.h.ế.t cũng không thể thoát được."
Tôi cười khẽ thành tiếng, càng cười càng lớn.
Cuối cùng cười đến mức toàn thân tôi run rẩy, nước mắt trào ra.
Lão Trương sợ tái mặt.
"Thiếu gia, cậu đừng dọa tôi nữa, tiên sinh và thái thái đang ở nước ngoài, nếu cậu có mệnh hệ gì, tôi biết ăn nói sao đây!"
Hắn lẩm bẩm, định lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
"Thôi đi, tôi không sao."
Cuối cùng tôi cũng ngừng cười.
Đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Tận hưởng ánh nắng mà khi còn là "Phó Thanh Vũ" không thể tận hưởng.
Cảm thấy vô cùng sảng khoái từ trong ra ngoài.
Sự lo lắng trong mắt lão Trương càng nặng hơn.