ĐỒNG BỆNH TRẦM LUÂN

Chương 7

"Lão Trương à, ông theo gia đình tôi bao nhiêu năm rồi?"

"Thưa thiếu gia, tính từ đời ông nội cậu, gần năm mươi năm rồi."

"Ừm, là bậc nguyên lão rồi."

Tôi giả vờ trầm tư.

"Vậy, tập đoàn Phó thị, ông chắc biết chứ?"

"Biết chứ, thiếu gia."

"Thế tập đoàn Phó thị bây giờ thế nào rồi? Tên Phó Trầm đó, có phải đang đau buồn quá độ, không có tâm trạng quản lý công ty không?"

Và rồi sắp phá sản, chờ tôi đến giải cứu hắn sao?

"Phó tổng?"

Khuôn mặt lão Trương hiện lên một biểu cảm phức tạp pha lẫn kính sợ, sợ hãi và khao khát.

"Thiếu gia, sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này? Phó tổng bây giờ là một sự tồn tại mà chúng ta không thể nào theo kịp đâu."

Nụ cười trên mặt tôi cứng lại.

"Ý ông là sao?"

"Ý là rất lợi hại. Năm năm nay, tài chính, công nghệ, bất động sản, giải trí... hầu như tất cả các ngành có thể kiếm tiền, đều bị cậu ấy độc chiếm rồi."

"Lục gia chúng ta... Hừm, bây giờ toàn bộ giá trị thị trường của Lục thị cộng lại, e rằng còn không bằng một công ty con mới thành lập của Phó thị."

Năm năm!?

Vậy là tôi trọng sinh không phải vào ngày hôm sau, không phải vào tháng sau, mà là... năm năm sau!?

 

back top