Lo sợ tro cốt mình bị rải, không có chỗ đầu thai.
Tôi bay theo Phó Trầm suốt đường.
Cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự lưng chừng núi.
Một căn biệt thự mà tôi chưa từng thấy.
Phó Trầm nhập vân tay và mống mắt, mới mở được cánh cửa nhiều lớp.
Sau đó, đi qua hành lang dài, xuống ba tầng cầu thang, đến tầng hầm.
Cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa kim loại khổng lồ.
Cảnh tượng sau cánh cửa khiến tôi, một người đã chết, cũng phải rợn tóc gáy.
Căn phòng này gần như được sao chép y hệt phòng ngủ của tôi ở Phó gia lão trạch.
Điểm khác biệt duy nhất là, chính giữa căn phòng, đặt một chiếc...
Quan tài băng được điêu khắc từ một khối pha lê nguyên khối.
Phó Trầm ôm t.h.i t.h.ể tôi, đi đến bên quan tài băng.
"Thanh Vũ."
Phó Trầm cúi đầu, môi gần như chạm vào trán lạnh lẽo của tôi.
"Anh đưa em về nhà rồi."
"Ở đây chỉ có hai chúng ta, không còn ai có thể cướp em khỏi vòng tay anh nữa."
"Lạnh không? Anh ôm em, sẽ không lạnh nữa..."
Anh lẩm bẩm không ngừng, hoàn toàn không còn sự lạnh lùng ít lời thường ngày.
Ngược lại, toát ra một sự cuồng nhiệt và dịu dàng khiến tôi sởn gai ốc.
"Lúc sống em luôn không nghe lời, cứ luôn muốn chạy ra ngoài."
Phó Trầm tự nói với chính mình.
"Bây giờ tốt rồi, em có thể ở bên anh mãi mãi."
"Tất cả những gì em thích, anh đều chuyển đến đây cho em rồi. Sau này, chúng ta sẽ sống ở đây, được không?"
Nói xong, anh ta lại cởi bỏ áo liệm của tôi ra.
!!!
Tôi bùng nổ! Hồn thể suýt chút nữa tan rã!
Tiếp theo, những việc Phó Trầm làm càng lúc càng vượt quá nhận thức của tôi.
Ngay lúc tôi sắp hồn siêu phách lạc vì quá tải thông tin.
Một lực hút khổng lồ đột nhiên truyền đến từ dưới chân.
Mắt tôi tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.