Đại Thiếu Gia Xuống Nông Thôn 

Chap 2

2.02: Bị “Dâm Loạn”

 

Trên sân khấu, ánh mắt Phùng Du thoáng lướt qua Chu Tử Ninh và người bạn của anh. Hai người họ không coi ai ra gì mà trêu chọc nhau, lọt vào mắt hắn lại thấy chói mắt vô cùng.

Phùng Du vốn xuất thân thấp kém, nhờ nỗ lực phi thường mới bước chân vào giới âm nhạc và nhanh chóng nổi lên như ngôi sao mới. Sau khi thành danh, hắn vẫn giữ lối sống điềm đạm, khiêm tốn… cho đến khi gặp được thái tử nhà họ Chu.

Đại thiếu gia thỉnh thoảng đến xem hắn luyện giọng, cũng từng đứng giữa đám đông cùng fan nghe hắn hát, thậm chí còn cố tình tạo vài cơ hội tình cờ gặp gỡ.

Nếu nói thật lòng, Chu Tử Ninh là người đẹp nhất mà Phùng Du từng gặp. Trong lòng hắn nhiều lần rung động, nhưng cũng không ít lần hoang mang – hoang mang vì không hiểu rốt cuộc Chu Tử Ninh muốn gì.

Phùng Du tự hiểu thân phận mình: chẳng có gia thế, học thức cũng không bằng, ngoại hình lại càng không thể so với Chu Tử Ninh. Hắn không tin bản thân có thể lọt vào mắt xanh của đại thiếu gia.

Hắn từng hỏi Chu Tử Ninh về mối quan hệ giữa hai người, nhưng Chu Tử Ninh lại hờ hững gạt đi, còn hỏi ngược hắn: “Vậy cậu thấy chúng ta là quan hệ gì?”

Phùng Du không dám trả lời là “bạn bè”, càng không dám nói mình coi Chu Tử Ninh như thần tượng. May mắn là Chu Tử Ninh cũng không ép buộc, để mặc hắn trong trạng thái lưng chừng, nửa gần nửa xa.

Từ đó, quan hệ của họ cứ mập mờ: giống bạn bè, nhưng không hẳn; có chút ái muội, nhưng chẳng phải tình nhân…

Hôm nay, Phùng Du tới công ty luyện giọng. Kỳ thật với vị thế “nhất ca” hiện tại, hắn đâu cần phải tới công ty. Nhưng hắn vẫn đến – chỉ vì nơi này chưa từng được đại thiếu gia đặt chân tới.

Đã một ngày không gặp, hắn nhớ Chu Tử Ninh, chỉ muốn được nhìn thấy anh một lần. Và hắn biết, chỉ cần mình đến công ty, đại thiếu gia nhất định sẽ tìm tới.

Quả nhiên, hắn đến – đại thiếu gia cũng thật sự tới. Nhưng lần này còn mang theo cả người bạn luôn khiến Phùng Du chướng mắt.

Hắn không muốn tỏ ra ghen tuông trước mặt Chu Tử Ninh, chỉ đành nhẫn nhịn, dặn lòng đừng rơi vào “cái bẫy dịu dàng” của anh. Người đại diện từng hỏi hắn: nếu một ngày Chu Tử Ninh chỉ ngoắc tay, hắn sẽ làm gì? Hắn không cần nghĩ ngợi nhiều, chỉ có một đáp án: Ngoan ngoãn đi tới.

Lúc kết thúc buổi tập, Phùng Du tiến đến chỗ Chu Tử Ninh, giữ khoảng cách chừng mực:

“Đại thiếu gia.”

Chu Tử Ninh ngồi dựa vào sofa, bất ngờ đưa tay kéo hắn ngồi xuống cạnh mình:

“Không phải nói có thể gọi tên ta sao?”

Trên má Chu Tử Ninh vẫn còn hằn vết đỏ như bị người ta bóp. Phùng Du như bị thôi miên, khẽ gọi thử:

“Tử… Tử Ninh?”

Chu Tử Ninh “ừ” một tiếng, hàng mi dài khẽ rung động, rồi đưa ngón tay thon dài lướt nhẹ qua má hắn:

“Miệng này lúc hát thì trôi chảy như thế, sao khi gọi tên ta lại lúng túng như vậy?”

“Cậu muốn nói gì với ta?”

Phùng Du cố gắng bình tĩnh, dù tim đập loạn nhịp:

“Tử Ninh, vài hôm nữa tôi phải về nông thôn quay MV. Đợi tôi trở lại… tôi muốn nói với cậu một chuyện rất quan trọng.”

Người bạn kia vốn đang cố nhịn, liền bật cười mỉa mai, khiến cả hai cùng quay sang nhìn hắn. Chu Tử Ninh thì mỉm cười kiên nhẫn, còn Phùng Du thì ánh mắt ẩn chứa oán hận.

Người bạn giơ tay đầu hàng:

“Được rồi, được rồi, tôi không xen vào nữa.” Nhưng vẫn không quên liếc Phùng Du đầy khiêu khích.

Chu Tử Ninh quay lại, cười hỏi:

“Ồ? Chuyện quan trọng đó… có liên quan tới ta sao?”

Phùng Du gật đầu. Hắn muốn dùng album sắp ra mắt để bày tỏ, coi đó là món quà trân quý nhất dành cho Chu Tử Ninh.

“Được, ta sẽ chờ tiểu Du trở về.” Chu Tử Ninh đáp.

“Cảm ơn cậu, Tử Ninh… Tôi… tôi sẽ nhớ cậu!”

Mặt đỏ bừng, Phùng Du bất chợt cúi xuống hôn nhẹ lên má Chu Tử Ninh, rồi vội vàng bỏ chạy, chỉ kịp để lại một câu:

“Tử Ninh, chờ tôi, chỉ hai tuần thôi!”

Người bạn của Chu Tử Ninh lập tức nhảy dựng:

“Hắn dám hôn cậu! Đồ to gan, hắn ăn gan hùm mật báo rồi chắc! Đợi đấy, tôi phải tìm người dạy cho hắn một bài học!”

Chu Tử Ninh chỉ giơ tay chạm vào chỗ vừa bị hôn, cảm giác nhạt nhòa như gió thoảng – không hề để lại dấu vết gì.

Anh trầm mặc vài giây rồi day day thái dương:

“Đừng ồn nữa, làm ta nhức đầu.”

Người bạn vẫn chưa hết giận:

“Cái thằng đó dám ‘dâm loạn’ cậu!”

Chu Tử Ninh liếc mắt, lạnh giọng:

“Cậu có biết ‘dâm loạn’ nghĩa là gì mà cứ nói bừa?”

Dù tức giận, nhưng khi mỹ nhân trừng mắt, lại càng quyến rũ đến khó cưỡng.

“Dù sao tôi cũng phải cấm cửa hắn.” Người bạn lầu bầu.

Chu Tử Ninh chỉ im lặng nhìn chằm chằm. Cuối cùng, hắn đành chột dạ xuống nước:

“Thôi được, không cấm nữa… Nhưng nếu để tiểu thúc với đám em trai em gái của cậu biết, thì tôi – người giám hộ này – chắc chắn sẽ bị lột da.”

“Bọn họ không quản được ta muốn ngủ với ai.” Chu Tử Ninh hờ hững đáp.

“Cái gì? Cậu định lên giường với hắn thật à?” Người bạn kinh hãi.

Trong mắt hắn, viên ngọc bích hoàn mỹ như Chu Tử Ninh sao có thể để heo sổng chuồng giẫm đạp?

Nhưng nhờ nhiều năm tu dưỡng, Chu Tử Ninh chỉ lạnh nhạt:

“Ta chỉ là nói ví dụ thôi.”

“Dù sao… cậu cũng nên thận trọng. Đừng vội vàng trao thân thể mình cho người ta.” Người bạn tiếp tục càu nhàu.

“Cút đi!” Chu Tử Ninh nổi giận, gân xanh giật bên thái dương, “Có thể thôi ngay cái giọng ghê tởm đó không? Ta sao có thể bị người ta ‘lên’ chứ?”

“Cậu thì không, nhưng… lỡ đâu bị người ta áp đảo thì sao? Tử Ninh, cậu phải cẩn thận. Mấy kẻ nhìn bề ngoài thật thà ấy, một khi ‘ăn’ thì đến xương cũng không nhả.”

Chu Tử Ninh khẽ cau mày, không thèm đáp. Thật ra, nếu không nhờ hào quang Chu gia bảo hộ, thì anh đã sớm bị kẻ khác nhòm ngó không ít lần.

“Đừng nói mấy lời vô vị nữa.” Anh đứng dậy, phất tay, “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Đưa ta về.”

back top