Đại Thiếu Gia Xuống Nông Thôn 

Chap 3

3.03 Anh nông dân
 

Ngày hôm sau Phùng Du xuống nông thôn, Chu Tử Ninh không để lộ với bất kỳ ai, lặng lẽ lái xe một mình đến Trương Gia Truân mà Phùng Du từng nhắc đến.

Trương Gia Truân là một ngôi làng nhỏ dựa núi gần sông, cách thành phố Minh không quá xa cũng chẳng quá gần.

Con đường bê tông chỉ trải đến cách cổng làng chừng năm trăm mét, phần còn lại dẫn vào ruộng đồng chỉ là đường đá vụn.

Chiếc xe của Chu Tử Ninh lắc lư liên tục, thường xuyên sụt xuống những vũng bùn chưa lấp đầy. Mỗi lần như thế, hắn lại hơi cau mày.

Bỗng nhiên——

Xe không nhúc nhích nữa. Chu Tử Ninh xuống xe, mở cốp sau kiểm tra, quả nhiên bánh trước đã nổ lốp.

Một cơn bực bội dâng lên. Nghĩ đến việc Phùng Du dạo này hay vào núi sưu tầm phong tục, lại ở chỗ không có sóng, không thể kịp thời liên lạc, Chu Tử Ninh cầm điện thoại lên rồi lại ném sang ghế phụ.

Sớm biết vậy thì đã chẳng nên đến đây.

Chu Tử Ninh chưa từng tới nơi nào lạc hậu thế này. Hôm qua xem tấm ảnh phong cảnh Phùng Du gửi, chụp bằng máy ảnh trông rất đẹp, nên hắn nảy ra ý muốn đến xem thử.

Thực ra hắn không phải đến tìm Phùng Du, nên trước khi đi cũng chẳng nói gì. Nếu có nói, bạn bè hay người nhà thế nào cũng bắt đi cùng hoặc phái vệ sĩ theo, như vậy thì còn gì thú vị nữa?

Vậy nên Chu Tử Ninh giấu họ, tự mình đến đây như một chuyến đi ngẫu hứng. Không ngờ mới đến nơi đã nổ lốp.

Đang lúc cau có, một giọng đàn ông thô mộc vang lên từ phía sau:

“Chào anh, có cần giúp không?”

Người đàn ông nói tiếng phổ thông không chuẩn, lẫn rõ âm điệu quê mùa.

Chu Tử Ninh quay lại, thấy một anh nông dân cao lớn, thân hình gần hai mét, ánh mắt sắc nhưng chan chứa thiện ý. Làn da ngăm đen, áo ngắn mở cổ để lộ lồng ngực rắn chắc cùng cơ bụng tám múi rõ ràng.

Anh ta vác cuốc trên vai, bên cạnh còn treo một cuộn dây thừng, dưới chân đi đôi dép vải bạc màu, quần xắn đến gối để lộ đôi chân săn chắc. Anh ta hơi cúi đầu, có vẻ đang chờ câu trả lời.

Chu Tử Ninh đáp:
“Xe tôi nổ lốp rồi, trong thôn có tiệm sửa xe không?”

Người đàn ông lắc đầu. Mồ hôi theo mái tóc anh ta chảy xuống, Chu Tử Ninh thoáng ngửi thấy mùi mồ hôi, liền lặng lẽ lùi nửa bước.

Không hôi, nhưng hắn vốn không thích bị vấy mồ hôi, cho dù đối phương chưa chạm vào người hắn.

Người đàn ông không để ý, chân thành lắc đầu rồi nói tiếp:
“Tôi biết sửa xe. Nếu anh yên tâm, để tôi làm cho.”

Chu Tử Ninh ngẫm nghĩ một chút, bỏ ý định gọi xe tải đến kéo:
“Được. Sửa xong tôi sẽ trả công cho anh.”

“Không cần.” Người đàn ông cười, đưa cánh tay rắn chắc lên lau trán:
“Tôi hay giúp mọi người trong làng sửa xe. Vá lốp thôi, có mất mát gì đâu.”

Nói rồi, anh ta bước đến trước xe, lấy dây thừng treo trên vai xuống, vừa khom người buộc xe vừa hỏi:
“Anh từ thành phố đến phải không? Người thành phố đúng là thơm phức.”

Cái kiểu ví von gì vậy? Chu Tử Ninh hơi sững lại:
“Tôi đến từ Minh thị.”

“Minh thị à? Thành phố lớn thật. Nhìn anh có vẻ khí chất khác hẳn, chắc tới đây tìm người?” Anh ta vừa buộc dây vừa hỏi.

Chu Tử Ninh theo bản năng phủ nhận:
“Không, tôi thấy trên mạng nói ở đây phong cảnh đẹp nên muốn đến xem.” Thực ra hắn chẳng định nói là đến vì Phùng Du.

“Vậy à.” Người đàn ông nhìn hắn rồi nói:
“Trời cũng sắp tối, tôi kéo xe anh về sân nhà tôi nhé. Nếu anh chưa có chỗ ở thì cứ nghỉ lại nhà tôi.”

Chu Tử Ninh chưa rõ nhà đối phương ra sao, lỡ mà tồi tàn quá thì hắn chắc chắn không ở nổi. Vì thế hắn không nhận lời cũng chẳng từ chối, chỉ hỏi:
“Anh định kéo xe kiểu gì?”

Người đàn ông cười, lắc dây thừng trong tay, vác qua vai:
“Cứ đi thôi. Anh đi theo tôi.”

Chu Tử Ninh sững người nhìn anh ta ung dung kéo chiếc xe nặng nề đi về phía trước.

Sức lực này… quá khủng khiếp!

“Tôi giúp anh.” Chu Tử Ninh buột miệng nói, định chạy ra sau đẩy xe.

Nhưng anh nông dân từ chối:
“Không cần, anh chỉ việc đi theo thôi. Tôi kéo nhanh quá, sợ anh đi sau lại ngã.” Anh ta vốn định nói “ngã chó ăn cứt”, nhưng nghĩ người thành phố văn nhã chắc không thích nghe lời thô tục nên nuốt lại.

“Được thôi.”

Chu Tử Ninh không khách khí nữa, hai tay để không, thảnh thơi bước theo bên cạnh:
“Cảm ơn anh.”

“Khách sáo gì. Chuyện nhỏ thôi mà.” Người đàn ông cười đáp.

Quả thật, đối với anh ta, đúng là chuyện nhỏ thật.

back top