Đại Thiếu Gia Xuống Nông Thôn 

Chap 1

1.01: Đặc Biệt Nghèo


Chu Tử Ninh, đại thiếu gia nhà họ Chu – gia tộc giàu có và quyền lực bậc nhất ở Minh thị – dạo gần đây lại để mắt đến một người đàn ông. Người đó tên là Phùng Du.

“Cậu nhìn trúng tên nhóc đó ở điểm nào thế?” Người bạn thân nhướng mày, khó hiểu nhìn về phía Phùng Du đang đứng trên sân khấu luyện hát.

Phùng Du… nếu nói đẹp thì đúng là cũng có chút ưa nhìn, nhưng so với Chu Tử Ninh mà nói, vẻ đẹp đó chẳng đáng nhắc tới.

Nhà họ Chu là hào môn đứng đầu ở Minh thị, thế lực trải rộng khắp nơi – chính trị, thương mại, giải trí… không đâu không có bóng dáng họ Chu.

Mà Chu Tử Ninh, với thân phận đại thiếu gia đời này, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, cuộc sống tràn ngập vinh hoa. Anh muốn có gì có nấy, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.

Bạn thân của Chu Tử Ninh theo anh từ bé, nào có lạ gì những kẻ đẹp trai hơn Phùng Du. Chưa kể, bản thân Chu Tử Ninh đã là một gương mặt tuấn tú hiếm thấy: vai rộng eo thon, đôi mắt mơ hồ quyến rũ, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều như được Nữ Oa tỉ mỉ nặn thành.

Trong khi đó, người trên sân khấu kia, cùng lắm chỉ là diện mạo thanh tú ở mức trung bình, vậy mà lại lọt vào mắt xanh của đại thiếu gia.

“Hay là hắn bỏ bùa cậu rồi?” Người bạn cau mày, do dự nói: “Không thì để tôi nhờ người tìm đại sư giải bùa cho?”

Chu Tử Ninh khi không cười thì trông lạnh lùng xa cách, nhưng một khi mỉm cười – dù chỉ khẽ cười bằng mắt – thì vẻ lạnh lùng ấy lập tức biến thành thứ vũ khí quyến rũ chết người.

Anh hơi nâng mí mắt, khóe môi cong cong: “Cậu à ~” Giọng nói êm tai, âm cuối nghịch ngợm kéo cao.

Anh ngả người tựa lưng trên ghế dài, vừa nói xong “cậu à”, bàn tay thon dài vốn đặt hờ trên gối liền giơ lên, khẽ phẩy về phía má người bạn.

Trước khi bàn tay chạm vào, người bạn đã ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ, tựa như toát ra từ làn da trắng nõn của đại thiếu gia.

Ánh mắt người bạn thoáng ngẩn ngơ, ngay giây sau, mấy ngón tay Chu Tử Ninh đã khẽ chạm lên má hắn.

Nhẹ vừa đủ, mang theo hương vị dễ chịu.

Làn da của Chu Tử Ninh mềm mịn đến lạ, cũng phải thôi – đường đường đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn chưa từng giặt một chiếc áo, chưa bao giờ đụng vào việc nhà.

Còn võ nghệ phòng thân ư? Ha, nhà họ Chu có cả đội vệ sĩ chuyên nghiệp, trả lương cao gấp mấy chục lần. Đại thiếu gia chỉ cười nhạt: “Đã thuê vệ sĩ rồi mà còn phải tự mình ra tay, vậy thì thuê họ để làm gì?”

Lúc này, bàn tay của Chu Tử Ninh đang đặt trên má liền bị người bạn to gan giữ chặt lấy. Bàn tay ấy mềm mại, trắng trẻo, khiến hắn chẳng dám bóp mạnh, cũng chẳng dám sờ lâu, chỉ lặng lẽ cảm nhận.

Chu Tử Ninh vốn đã quá quen với việc người bạn này hay động tay động chân, anh nghiêng đầu, khẽ nói:
“Có lẽ là vì…”

Ngón trỏ anh ấn nhẹ lên má mình, khóe môi cong cong: “Hắn rất đặc biệt.”

“Đặc biệt nghèo?” Người bạn lập tức chớp thời cơ châm chọc.

“Hôm nay cậu bị sao vậy?” Chu Tử Ninh nói chuyện luôn có thói quen kéo dài âm cuối, nghe trong tai người khác lại giống như đang nũng nịu với tình nhân, “Nói nhảm chẳng khác gì trâu húc loạn.”

Anh rút tay về, trên da trắng nõn lập tức hằn vệt đỏ lợt. Anh thầm nhủ: “Đúng là sức trâu, nhưng thôi, da mình vốn dễ để lại dấu vết mà.”

“Nói thật chứ, hắn cũng chẳng nghèo đâu.” Chu Tử Ninh nhìn về phía Phùng Du trên sân khấu, lười biếng vẫy tay, “Người ta là ca sĩ nổi tiếng, một năm kiếm mấy chục triệu chứ ít gì.”

“Cậu thật sự muốn ở bên hắn?” Người bạn nhướn mày, ý tứ rõ ràng: thà chọn một trong đám bạn từ nhỏ lớn lên còn hơn.

Chu Tử Ninh không trả lời thẳng, chỉ khẽ hừ một tiếng: “Tôi không thích người khác quản chuyện của tôi.”

Người bạn nghe vậy, biết điều mà im lặng.

back top