Cậu đang vắt óc suy nghĩ xem tối qua mình và Giang Cảnh Chu đã dây dưa với nhau như thế nào thì Giang Cảnh Chu buông cậu ra, kéo chiếc cà vạt thắt nút, tay cậu cuối cùng cũng được tự do.
Kiều Y thở phào nhẹ nhõm, vừa định chống người dậy thì một cơn đau nhói ở thắt lưng ập đến. Cậu hít một hơi lạnh. Lòng bàn tay thô ráp của Giang Cảnh Chu lập tức đặt lên xoa bóp eo cậu, “Đau à?”
Cậu vội lắc đầu, cố nén đau xuống giường, nhìn đống quần áo vương vãi trên sàn, luống cuống vớ lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào.
Giang Cảnh Chu thong thả thắt dây áo choàng tắm, nói: “Đó là áo sơ mi của tôi.”
Lúc này Kiều Y mới nhận ra chất vải trên tay mình là lụa tơ tằm, còn chiếc của cậu chỉ là cotton thông thường, dễ nhăn và biến dạng.
Cậu vội đặt chiếc áo xuống, liên tục nói “Xin lỗi”. Cậu cũng không biết mình đã cuống cuồng mặc quần áo xong như thế nào, may là mùa thu nên không có nhiều đồ. Khi cậu mở cửa rời đi, Giang Cảnh Chu hỏi: “Vội vã rời đi thế à?”
Điều Kiều Y sợ hãi nhất cuối cùng cũng đến. Cậu khẽ nghiêng người, run rẩy nói: “Tối qua… tôi say rồi.”
“Say rượu?” Giang Cảnh Chu gối đầu lên tay, nửa dựa vào đầu giường. Cổ áo choàng tắm mở rộng, để lộ phần xương quai xanh vẫn còn hằn vết dâu tây và dấu răng của cậu đêm qua. “Dùng xong thì vứt à?”
Kiều Y hoàn toàn không nhớ tối qua mình đã làm những gì, nhưng nhìn những vết hằn trên cổ Giang Cảnh Chu, cậu đoán chắc chắn mình đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, mặc dù người cuối cùng bị ‘ngủ’ lại là cậu.
“Vậy… anh muốn tôi bồi thường thế nào?” Cậu thận trọng hỏi.
“Bồi thường thế nào à?” Giang Cảnh Chu cười lạnh một tiếng, “Em có tiền không?”
Kiều Y chỉ là một nhân viên bán hoa bình thường, lương tháng ba ngàn tám, trừ chi phí ăn ở đi lại mỗi ngày, chỉ còn lại năm trăm tệ. Cậu đành lắc đầu.
“Vậy em lấy gì bồi thường đây?”
Kiều Y không nghĩ ra, bèn hỏi: “Anh… muốn bồi thường gì?”
“Gọi khi nào thì đến khi ấy.”
Kiều Y thấy yêu cầu này thật khó tin, nhưng không còn cách nào khác, đành gật đầu, “Trừ giờ làm việc ra, có thể… được không?”
Lần này Giang Cảnh Chu lại rất sảng khoái: “Được.”
Sau đó, Kiều Y chạy trối c.h.ế.t ra khỏi căn phòng mà cậu và Giang Cảnh Chu đã điên cuồng, khi vào thang máy, hai nhân viên phục vụ nhìn cậu cười trộm, nhưng cậu không để ý. Cậu xuống sảnh khách sạn, vừa hay nhìn thấy bạn trai cũ Giang Hoài đang ôm tên bồ nhỏ làm thủ tục trả phòng ở quầy lễ tân.
“Đó không phải là bạn trai cũ của anh sao?” Tên bồ nhỏ của Giang Hoài dùng khuỷu tay chọc vào anh ta, mắt nhìn về phía Kiều Y.
Giang Hoài quay đầu liếc nhìn Kiều Y, vẻ mặt đang vui vẻ lập tức sầm xuống. Anh ta buông eo tên bồ ra, sải bước đi về phía Kiều Y.