Kiều Y tỉnh dậy sau cơn say, cảm thấy một vật nặng trĩu đặt trên eo mình. Mở mắt ra, một cánh tay thon dài đang vòng qua eo cậu, phía sau lưng là tiếng thở đều đều. Khi hơi ấm phả vào sau gáy, cậu hoảng hốt nhận ra lưng mình đang dán chặt vào lồng n.g.ự.c của ai đó.
Hàng mi cậu khẽ run, ý thức dần trở lại. Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc đèn chùm lạ lẫm, chắc chắn không phải kiểu đèn trong căn hộ của cậu.
Cậu ngây người nhìn trần nhà một lúc lâu mới xác nhận đây không phải ảo giác. Cắn răng quay đầu lại, cậu đối diện với một gương mặt đang say ngủ ở cự ly gần:
— chú nhỏ của bạn trai cũ, Giang Cảnh Chu.
Mái tóc đen rối bời của Giang Cảnh Chu trải trên chiếc vỏ gối trắng tinh, lồng n.g.ự.c anh chầm chậm phập phồng theo nhịp thở. Trên cổ anh vẫn còn lưu lại những dấu vết của một đêm cuồng nhiệt.
Kiều Y ngây người như khúc gỗ, tại sao cậu lại lăn giường với chú nhỏ của bạn trai cũ chứ?
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa hắt vào, có chút chói mắt, cậu theo bản năng muốn đưa tay lên che, nhưng lại phát hiện cổ tay không cử động được. Cúi mắt xuống, cậu thấy hai cổ tay mình bị một chiếc cà vạt màu xanh đậm buộc lỏng lẻo, đầu còn lại buộc vào đầu giường.
Mặt cậu đỏ bừng, định lén lút dịch người ra thì cánh tay của người đàn ông phía sau bỗng siết chặt, “Muốn đi đâu?”
Lưng cậu va vào lồng n.g.ự.c anh, bên tai vang lên tiếng lầm bầm ngái ngủ: “Ngủ thêm năm phút nữa đi…”
“Buông tôi ra…” Cậu run rẩy nói.
Giang Cảnh Chu đột nhiên chống người dậy, cằm gác lên vai cậu, liếc nhìn chiếc cà vạt đang thắt nút trên cổ tay cậu: “Tối qua em cứ đòi phải chơi kiểu này mới kích thích.”
Kiều Y đỏ mặt tía tai.
Ngày hôm qua, cậu bắt gặp bạn trai cũ ngoại tình tại trận nên dứt khoát đòi chia tay. Cậu không thể hiểu nổi tại sao mình có ngoại hình và vóc dáng tốt như vậy mà vẫn bị cắm sừng? Càng nghĩ càng đau lòng, buổi tối cậu đến quán bar uống rượu giải sầu, kết quả là say đến không biết trời đất.
Giang Cảnh Chu là chú nhỏ của Giang Hoài, bạn trai cũ của cậu, chỉ lớn hơn Giang Hoài sáu tuổi. Trước đây, khi đi dự tiệc tại nhà họ Giang cùng bạn trai cũ, cậu từng gặp chú nhỏ này. Nghe Giang Hoài nói chú nhỏ là phó tổng tập đoàn Giang thị, cậu đã cố ý liếc nhìn vài lần. Giang Cảnh Chu có vóc dáng và dung mạo xuất chúng, bộ vest hàng hiệu càng tôn lên vẻ cao quý phi phàm của anh.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Giang Cảnh Chu vẫn ít nói đến đáng thương. Vậy mà ai có thể ngờ, lần thứ hai gặp mặt, cậu lại lăn giường với Giang Cảnh Chu.