CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 68

CHƯƠNG 68: NGƯƠI LÀ BẠN TRAI

Ra cửa, cái lạnh ngoài dự kiến làm tinh thần Ôn Khải tỉnh táo vài phần. Bên cạnh Quyền Mặc cúi đầu, không nói lời nào. Ôn Khải không biết người này đã nghe lọt được bao nhiêu lời mình nói.

Đi đến chỗ đậu xe, từ xa đã thấy một người muốn phong độ không cần độ ấm mà đứng trong làn gió đêm se lạnh. Không xác định người đợi bao lâu, Ôn Khải chạy chậm qua.

“Sao không ở trong xe chờ?”

Vừa nói Ôn Khải vừa thuận theo để Kỷ Diệu Minh giúp mình khoác áo vào. Quyền Mặc thì im lặng đứng cách bọn họ trăm mét. Gió thổi làm sợi tóc cậu ta run rẩy. Ôn Khải quay người lại thì cậu ta vẫy vẫy tay với cậu, rồi sau đó dẹp đi nụ cười quẹo phải đi dọc theo đường cái ra ngoài, chỉ một lát sau đã không còn bóng dáng.

“Đứa nhỏ này.”

Ôn Khải lẩm bẩm, sau đó lại thở dài một hơi, nhanh chóng thúc giục Kỷ Diệu Minh về nhà. Chờ Kỷ Diệu Minh ngồi vững ở ghế lái, Ôn Khải mới phát hiện người này lại không nói lời nào.

“Vì sao không đi vào ăn cơm?”

Kỷ Diệu Minh "ừ" một tiếng, đầu ngón tay gõ hai cái lên vô lăng sau đó khởi động xe: “Cảm thấy tôi ở nơi đó không thích hợp.”

Cảnh đêm ngoài cửa sổ từng bức từng bức lướt qua. Ôn Khải cảm thụ được hơi ấm truyền đến từ bên trong xe và trên áo khoác: “Không có gì không thích hợp.”

“Hơn nữa tôi xác thật không thích ăn đồ ăn thừa.”

Kỷ Diệu Minh khẽ cười một tiếng.

Ôn Khải không có ý tưởng khác, chỉ là quả nhiên có chút tính tình thiếu gia không sửa được.

Xe thực vững vàng, Ôn Khải giơ tay chần chờ gãi hai cái cổ, nói: “Quyền Mặc cậu ấy ừm... nói thích tôi.”

Bàn tay nắm vô lăng trắng bệch, dù vậy Kỷ Diệu Minh cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Sau đó?”

“Anh muốn nghe cái gì?”

Kỷ Diệu Minh cười lạnh một tiếng: “Lời nói thật.”

“Lời nói thật chính là tôi cảm thấy đối với tôi mà nói, cậu ấy không thích hợp tôi. Tôi rất thích thiên phú của cậu ấy trong phương diện quân sự, cho nên nếu nhất định phải nói có gì đó, chính là thưởng thức thôi.”

“Thưởng thức à.” Đột nhiên "kẽo kẹt" một tiếng, Ôn Khải khống chế không được nghiêng người về phía trước, mà giây tiếp theo xe lặng lẽ dừng ở ngoài một cái lối vào. Cậu ấy nhìn vào bên trong một cái, chỉ thấy một màn hình lớn đang chiếu một bộ phim đen trắng cũ kỹ không biết từ thời đại nào.

Biển số xe xác nhận thông qua, Kỷ Diệu Minh lại lạnh mặt chậm rãi lái xe đi vào, dừng lại sau vài chiếc xe rải rác.

“Em còn nhớ rõ tôi sao?” Trên màn ảnh lớn, Omega hai mắt đẫm lệ ghé vào mép giường, nhìn Alpha chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt Alpha trống rỗng, giống như đang nhìn một người xa lạ.

“Alpha này vì cha mẹ ngoài ý muốn qua đời mà bị đả kích quá lớn, từ đó về sau ký ức liền lúc tốt lúc xấu, Omega là ái nhân của hắn.” Kỷ Diệu Minh ở một bên lên tiếng giải thích: “Cũng bị hắn quên mất.”

“Omega đối với hắn không rời không bỏ, cho dù người này trong lúc mất trí nhớ tìm Omega khác hoặc là làm ra chuyện gì quá đáng, đều chưa từng rời đi hắn.”

Theo lời Kỷ Diệu Minh, nhân vật trong phim bắt đầu cùng vào cùng ra, cùng ăn cùng ở.

“Omega chăm sóc hắn rất tốt, nhưng mà Alpha tựa hồ cũng động tâm, xác thật đã xảy ra biến hóa. Hắn từ quang minh chính đại tìm những người khác biến thành ngầm. Người khác hỏi hắn cùng Omega trong nhà kia là quan hệ gì, hắn cũng ấp úng, hàm hồ qua chuyện khác.”

Kỷ Diệu Minh đột nhiên quay đầu về phía cậu, hỏi: “Alpha này thật là thảm hại phải không?”

Ôn Khải gật đầu: “Tuy rằng thiếu hụt ký ức không phải vấn đề của hắn, nhưng mà...” Ôn Khải cũng nhìn thẳng tầm mắt anh: “Anh vì sao đưa tôi tới nơi này?”

“Bởi vì tức giận.”

Nghĩ nghĩ Kỷ Diệu Minh lại nói: “Bởi vì sợ hãi.”

Ôn Khải nhìn người trong kịch đang cãi nhau, không biết anh đang sợ cái gì.

“Sợ tất cả hết thảy đều là lời nói dối.” Kỷ Diệu Minh đắp cằm cậu quay đầu: “Sợ em cũng giống như Alpha này, từ lúc bắt đầu, ngay cả mất trí nhớ cũng là lời nói dối.”

“Anh là súc sinh!!” Omega trong mưa to bình tĩnh đến cực điểm, Alpha kia lại quỳ trên mặt đất cầu xin một cơ hội: “Cho nên từ lúc bắt đầu anh liền lừa gạt tôi... Anh làm sao có thể... Anh làm sao dám!!”

“Em nói đúng, Quyền Mặc là thưởng thức.” Cảnh quay trên màn hình lớn cùng tiếng mưa rơi bất thình lình, âm thanh đồng bộ với cảnh thật. Ôn Khải nghe tiếng bánh xe đuổi đi vệt nước của những chiếc xe bế mạc rời khỏi, “Vậy tôi thì sao? Có muốn cho tôi một cái định vị không?”

Kỷ Diệu Minh bướng bỉnh nhìn đôi mắt cậu ấy.

“Em cự tuyệt lời mời kết giao của tôi.” Thanh âm Kỷ Diệu Minh thực nhẹ, Ôn Khải cũng nín thở: “Chính là lại dung túng hành vi của tôi. Là bởi vì cảm thấy gần đây Kỷ Độ Phong đã chết, an ủi tôi sao?”

Ôn Khải rũ xuống đôi mắt, cổ tay áo vest che nửa bàn tay bị cậu ấy nắm đầy nếp nhăn.

Nhìn mưa bên ngoài, không ồn ào cũng không náo loạn, cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống, Kỷ Diệu Minh nói: “Tôi ở trên lầu chỉ đợi năm phút.”

“Cho nên anh...” Ôn Khải nhíu mày nhìn về phía anh: “Vì sao không đi vào?”

“Đi vào làm gì? Ở bên ngoài nghe đều nghe no rồi.” Anh giơ tay đắp lên đầu Ôn Khải, tay nhàm chán chọn một sợi tóc đánh vòng chơi, Ôn Khải cũng không né.

Chỉ là cậu ấy nhấp chặt miệng, trong mắt hàm chứa một tia sương mù: “Thật ngốc, nghe lén cũng không biết muốn nghe đến cuối cùng sao?”

“Không muốn nghe.” Kỷ Diệu Minh buông tay, ánh mắt uể oải nhìn cậu: “Không thích nghe.”

“Đúng, Quyền Mặc hỏi tôi vì sao không cho cậu ấy một cơ hội.”

Kỷ Diệu Minh bĩu môi: “Khẳng định cũng là giống như Alpha kia, tùy tiện lôi ra mấy cái lý do liền ——”

“Tôi nói với cậu ấy tôi chỉ yêu anh.”

Trong xe lâm vào trầm mặc. Ôn Khải ngồi thẳng thân mình, tay nắm thành quyền chống ở trên đùi, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn người đang dùng tay che miệng tựa ở bên cửa sổ.

Cho nên cũng không nhìn thấy nụ cười đắc ý hiện ra dưới lòng bàn tay kia.

“Nga.” Kỷ Diệu Minh nhàn nhạt nhìn cậu ấy: “Alpha kia yêu đương vụng trộm sau cũng là như vậy hướng Omega giải thích.”

“Tôi thật sự nói với cậu ấy!” Ôn Khải nhíu mày xem anh: “Anh biết tôi không nói dối anh.”

“Xét thấy chuyện xem mắt trước đó, mức độ đáng tin cũng không phải rất cao.”

Ôn Khải: “...... Lần này là thật.” Thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Tôi nói tôi yêu anh.”

“Cho nên em vì sao cùng Quyền Mặc nói?” Kỷ Diệu Minh cúi người dùng tay nâng đầu cậu ấy buộc người cùng mình đối diện. Ôn Khải nghiêm túc nói: “Cậu ấy hỏi tôi nguyên nhân, những thứ khác đều không tin, tôi chỉ có thể thành thật.”

Kỷ Diệu Minh lắc đầu.

“Không đúng.” Ngay sau đó anh nghiêng đầu ở khóe môi khẽ nhếch ấn xuống một nụ hôn, rồi sau đó lại nhẹ nhàng xoa nắn: “Tôi hỏi chính là, vì cái gì không cùng tôi nói.”

Ôn Khải sửng sốt.

“Tôi thích nghe, về sau nói với tôi, nói với người khác vô dụng.” Kỷ Diệu Minh ôm hơn người, đầu chống đầu: “Cho nên, tôi yêu anh, em cũng yêu tôi, vậy tôi là gì?”

“......” Ôn Khải nhìn con ngươi nghiêm túc của người, đột nhiên giận sôi máu, đột nhiên đẩy anh ra, nói: “Đội trưởng, vị chấp hành quan thủ tịch vĩ đại của đội quân thứ nhất.”

Trong lòng chợt lạnh Kỷ Diệu Minh: “......”

Xe đột nhiên khởi động, ngay sau đó giống như mũi tên bay ra ngoài. Ôn Khải bị hoảng sợ, không đợi mở miệng càu nhàu, liền nghe thấy trong xe u oán truyền đến một tiếng: “Vẫn là em hiểu tôi, biết tôi nguyện ý ở trên giường nghe.”

Ôn Khải: “...... Bạn trai, anh là bạn trai.”

Kỷ Diệu Minh cười cười: “Sai rồi, là đội trưởng.”

Ôn Khải nhìn ngoài cửa sổ, lần đầu tiên có ý tưởng muốn nhảy xe.

......

Ngày hôm sau vừa mở mắt, Kỷ Diệu Minh liền cúi xuống hôn một chút mí mắt cậu ấy.

“Nói yêu tôi.”

Mới vừa mở mắt, thần thức đều còn chưa về vị, liền mơ mơ màng màng cùng người đang đứng dậy xem cậu ấy nói: “Yêu anh.”

Kỷ Diệu Minh cảm thấy mỹ mãn rời giường, lại nói: “Bữa sáng đặt xong rồi, đột nhiên nhận được một cuộc họp khẩn cấp, lát nữa ăn sáng xong em tự mình lái xe qua đi đi.”

Ôn Khải lúc này mới thanh tỉnh vài phần: “Vậy anh làm sao đi qua?”

Kỷ Diệu Minh mặc chỉnh tề lại đem người trên giường vớt lại đây hôn một trận, hồng che lại tím. Ôn Khải xác định mình hôm nay lại vô pháp mặc quần áo cổ thấp.

“Lục Tư Ân tới đón tôi, tôi ra cửa.”

Phụng mệnh tới đón người Lục Tư Ân mở cửa liền nhìn thấy sếp nhà mình đi theo sau lưng Ôn Khải, hận không thể tấc cũng không rời.

Bất đắc dĩ dùng sức gõ vài cái lên cửa, Kỷ Diệu Minh lúc này mới lưu luyến từng bước mà ra cửa.

“Nguyên soái Hoắc Lôi Hiết Nhĩ sáng sớm liền không cho người ngừng nghỉ.” Lục Tư Ân vừa đi vừa nhìn vẻ mặt đắc ý xuân phong của lão đại nhà mình, quỷ dị mà thậm chí không giống như là người thật.

Thẳng đến hai người sóng vai ngồi ổn trong xe.

“Hôm nay là ngày đầu tiên kết giao.” Kỷ Diệu Minh nhướng mày: “Tôi và Ôn Khải.”

Lục Tư Ân: “......”

Anh ta tức giận đến muốn đem vô lăng dỡ xuống nhét vào trong miệng Kỷ Diệu Minh!

Đương nhiên anh ta cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

“Bên Tổng bộ đã bắt đầu từ trên xuống dưới tra xét nhân viên có liên quan đến Kỷ Độ Phong, có bất luận một chút liên lụy nào đều sẽ bị lật cái đế hướng lên trời,” Lục Tư Ân hít sâu một hơi nói: “Tuy rằng anh là người đầu tiên bị nhằm vào điều tra sau khi xảy ra chuyện, lại là người đầu tiên trích xuất thân ra, nhưng mà hiện tại Tổng bộ quỷ quyệt hay thay đổi, vẫn là......”

“Về nhân viên liên quan, mấy ngày hôm trước đã có bốn người bị bắt, trong đó có người chúng ta quen biết đã lâu, Thượng tướng Hoa Ngải Đức.” Kỷ Diệu Minh lật xem tư liệu tổng kết Lục Tư Ân mang cho anh: “Hoa Ngải Đức phụ trách khối súng ống đạn dược, hắn dùng vũ khí kém chất lượng thay thế chính phẩm, tiến hành đầu cơ trục lợi phi pháp sau, tiền toàn bộ ném vào cái trung tâm thực nghiệm của Kỷ Độ Phong.”

“Tổng bộ hiện tại loạn thành một đoàn, cái mấu chốt này không ai sẽ tìm đến tôi nói những cái này.” Kỷ Diệu Minh thu hồi đồ vật trong tay: “Ít nhất người thông minh sẽ không.”

Tới văn phòng, Kỷ Diệu Minh lập tức liên lạc Hoắc Lôi Hiết Nhĩ, không tự giác nhướng mày, chỉ có hai người bọn họ.

“Nguyên soái.”

Hoắc Lôi Hiết Nhĩ đầy đầu tóc bạc nhanh nhẹn chỉnh tề vuốt về phía sau. Gương mặt luôn luôn kiên nghị của ông, lộ ra vẻ buồn rầu đã lâu không thấy: “Diệu Minh à, ta không vòng vo, căn cứ vào điều tra hiện có để xem, con đã từng bị Kỷ Độ Phong tiến hành thí nghiệm tin tức tố?”

Mắt Kỷ Diệu Minh không gợn sóng gật đầu: “Nếu là không hợp quy, con có thể phối hợp tạm thời đình chỉ chức vụ xử phạt.”

“Không không không.” Hoắc Lôi Hiết Nhĩ thẳng xua tay: “Cái này không có gì vấn đề, con làm tốt việc của con, ta chỉ hỏi một chút thôi. Gần đây Tổng bộ chướng khí mù mịt, phía trước còn tưởng nửa năm sau yên tâm giao tiếp, hiện tại xem ra còn sớm lắm.”

Kỷ Diệu Minh không cảm thấy Nguyên soái dùng đường sắt chuyên dụng quân dụng tìm anh chỉ là để kể khổ: “Cho nên ngài lần này có chuyện quan trọng gì muốn nói?”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy Hoắc Lôi Hiết Nhĩ thở dài một hơi.

“...... Con đem cái kia đơn xin và tư liệu duy trì vinh dự thêm vào của binh lính sau chiến tranh lại trình một lần, nhớ rõ đưa gấp.” Sau khi nói xong ông thở dài, như là thuốc giảm xóc trước khi lão nhân này hạ quyết định, sau một lúc lâu ông mạnh mẽ nói: “Lần này đây, ta phê.”

Vừa dứt lời, văn phòng Hoắc Lôi Hiết Nhĩ vang lên vài cái tiếng gõ cửa.

Khóe miệng nhếch lên, Kỷ Diệu Minh cười đối với ông nói.

“Văn kiện nửa tháng trước con cũng đã đệ trình xong, tính tính thời gian, hiện tại hẳn là đã tới rồi.”

back top