CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 67

CHƯƠNG 67: TA SO VỚI HẮN TRẺ TUỔI

Hai vị nam sĩ vest giày da đang đợi Ôn Khải nói muốn vào phòng nghỉ chỉnh trang lại một chút.

Tuy rằng không có giao lưu, nhưng trong không gian ngắn ngủi lại tràn ngập mùi thuốc súng.

“Kỷ trưởng quan,” Quyền Mặc đặt bó hoa hồng kia lên bàn làm việc, cũng là bên cạnh hộp quà súng lục. Mặt không đổi sắc kéo qua một cái ghế ngồi xuống: “Ngài còn chưa tan tầm sao?”

Kỷ Diệu Minh nhìn cậu ta một cái, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không có ý định tiếp tục giao lưu.

“Mấy ngày hôm trước nghe ba tôi nói, chuyện của Lệnh tôn xin nén bi thương.” Nhà họ Quyền ở quân bộ cũng có địa vị nhất định, Quyền Mặc lại có thiên phú, sự kỳ vọng của gia đình dành cho cậu ta có thể nói là trước nay chưa từng có: “Chẳng qua mới không bao lâu, vẫn là cần nghiêm túc đối đãi thì tốt hơn.”

Biết tiểu quỷ đang soi xét cách ăn mặc của mình, Kỷ Diệu Minh hừ lạnh một tiếng sau, buông chân đang bắt chéo, lại khoanh hai tay đặt trước ngực, đáp lại: “Cậu không nhắc nhở tôi còn quên. Lát nữa tôi sẽ bảo quản gia đi mua mấy vạn khối pháo hoa đốt chơi.”

Sắc mặt Quyền Mặc lập tức càng tệ.

Kỷ Diệu Minh ngược lại cười rộ lên: “Dù sao, cũng là việc vui.”

Tay nắm lại thành quyền, Quyền Mặc lại vẫn mặt không đổi sắc: “Xem ra tin đồn là thật, anh cùng Kỷ thượng tướng không hợp. Lúc trước mọi người đều đoán anh là vì không muốn bị liên lụy nên cố ý giả vờ.”

“Quyền Mặc, đúng không.” Kỷ Diệu Minh gần đây bận rộn, hơn nữa Ôn Khải ở bên cạnh anh nên anh chưa kịp tra xét lai lịch của cậu ta: “Chuyện nhà Kỷ không phiền cậu bận tâm. Gần đây huấn luyện thế nào?”

Quyền Mặc bị anh cho qua chuyện nghẹn lại, nhìn cánh cửa phòng nghỉ không có dấu hiệu mở ra, khẽ cắn môi: “Cho nên ngài gọi điện thoại kêu tôi lại đây chính là cố ý muốn tôi nhìn thấy một màn vừa rồi? Có ý tứ sao?”

Kỷ Diệu Minh không phủ nhận, chỉ giơ tay chỉ chỉ bó hoa hồng phía sau, rồi sau đó lắc đầu: “Cậu ấy không thích hoa hồng đỏ.”

Quyền Mặc sửng sốt.

“Bất quá tôi rất tò mò, cậu mang bó hoa hồng này tới mục đích là gì.”

Quyền Mặc nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi rất quý trọng cơ hội lần này.”

“Cơ hội gì?” Kỷ Diệu Minh đã cười không nổi, đối với cấp dưới anh thậm chí không thèm giả vờ giả vịt.

Quyền Mặc nói: “Kỷ đội trưởng, tôi biết. Mấy ngày nay các anh trở về tôi cũng nghe được không ít tin đồn vớ vẩn. Lần này tôi nhìn thấy xong càng tin tưởng giữa anh và Ôn học trưởng có quan hệ tiến thêm một bước so với người khác.”

Kỷ Diệu Minh gật đầu: “Cho nên đâu?”

“Tuy rằng trước mắt anh vẫn là trưởng quan của tôi,” Quyền Mặc một chút cũng không sợ, “Việc tôi trèo lên vị trí của anh chỉ là vấn đề thời gian. Trên con đường theo đuổi Ôn học trưởng này chúng ta là bình đẳng, anh cũng không cần một bộ dáng vẻ đã nắm chắc phần thắng.”

“Tôi trẻ tuổi hơn, hết thảy đều có khả năng.”

Quyền Mặc phát hiện Kỷ Diệu Minh không nói gì, chỉ là mặt âm trầm đến cực điểm, thế là lại nói: “Huống hồ, các anh cũng không ở bên nhau.”

“Ai nói chúng tôi không ở bên nhau?” Kỷ Diệu Minh lạnh lùng nói.

“Ngài tự mình nói cũng mặc kệ dùng à.” Quyền Mặc làm bộ kinh ngạc, cười nói, trên mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc: “Ôn học trưởng có thừa nhận qua sao? Hay là nói anh tự mình nghe được cậu ấy nói thích hoặc là yêu anh sao?”

Kỷ Diệu Minh ngậm miệng.

Cùng lúc đó cửa phòng nghỉ mở ra, Ôn Khải chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản bó sát người, phía dưới là quần tây và giày da, vẫn là đồ cậu ấy hôm nay cố ý mang từ nhà đến.

Kỷ Diệu Minh nhìn người mang ý cười đi về phía họ, tiếp đón họ nhanh chóng đi, cẩn thận nghĩ lại, trừ bỏ năm đó phong thư tình kia anh lật qua lật lại xem vô số lần có nhắc tới, sau đó quả thật không có nói qua thích hoặc là yêu.

Mà lá thư kia đã hết hạn.

Hết hạn 6 năm.

“Sao vậy? Sao lại đang ngẩn người?” Ôn Khải giơ tay ở trước mắt Kỷ Diệu Minh lung lay hai cái, giây tiếp theo bị bàn tay ấm áp nắm lấy, tầm mắt cũng có tiêu điểm.

Kỷ Diệu Minh đứng dậy giúp cậu ấy chỉnh lại cổ áo, làm lơ hai người đang thẳng tắp nhìn chằm chằm anh bên cạnh, nói: “Đi thôi, em mặc quá mỏng manh, trên xe tôi có áo khoác, lát nữa mặc vào.”

“Không sao, tôi không lạnh lắm.”

Ôn Khải cầm lấy hộp quà trên mặt bàn cùng Quyền Mặc nói: “Đi thôi, vị trí tôi đã đặt xong, để Kỷ đội trưởng chở chúng ta qua đó.”

Ba người sóng vai đi đến trước xe. Quyền Mặc nhấp chặt khóe miệng, vẫn là Ôn Khải mở cửa xe ý bảo cậu ta đi vào, cậu ta mới bước chân lên xe.

“Tới, mặc vào.” Kỷ Diệu Minh mở cửa ghế phụ, đợi Ôn Khải lên xe sau lại đem chiếc áo vest lấp lánh tinh xảo kia khoác lên cho cậu ấy. Ôn Khải cảm thấy anh có chút lo lắng quá mức.

Ôn Khải tiếp theo quay đầu cười hỏi Quyền Mặc: “Vẫn quen không? Cuộc sống ở đây.”

Quyền Mặc gật gật đầu: “Không có gì vấn đề, chính là có lẽ tôi tiến bộ đến quá nhanh, đã không ai dẫn tôi huấn luyện thương pháp.”

Kỷ Diệu Minh mặt vô biểu tình quẹo một khúc cua.

“Tôi nghe Tư Ân ca nói qua cậu,” Ôn Khải cảm thấy có người mới lợi hại hơn mình thật là thích từ tận đáy lòng, “Đã đến trình độ nhất định liền không cần người khác dẫn dắt, cậu có thể tự mình chậm rãi nghiên cứu.”

Lỗ tai đã đỏ bừng, Quyền Mặc xoắn ngón tay nói: “Học trưởng anh có thể.”

“Ừm?” Ôn Khải nghi hoặc hỏi.

“Với trình độ của ngài, dạy tôi khẳng định không thành vấn đề.” Quyền Mặc nói: “So sánh với ngài, chỗ tôi không đủ còn rất nhiều.”

Nghe không giống như là nịnh bợ, Ôn Khải cười cười: “Tôi đã lâu không luyện, thành tích huấn luyện của cậu tôi có xem qua, so với tôi năm đó còn muốn tốt, sẽ không cần tôi chỉ đạo.”

“Chính là tôi ——”

“Tới rồi.”

Xe vững vàng dừng ở cửa. Kỷ Diệu Minh lên tiếng cắt đứt hai người đang hòa thuận vui vẻ. Ba người theo nhân viên phục vụ đến phòng. Ôn Khải đơn giản hỏi một chút khẩu vị của Quyền Mặc sau, liền nhanh nhẹn gọi xong cơm.

Một bên giám đốc thu dọn thực đơn xong, lại cười đối với Kỷ Diệu Minh đang không có gì hảo tâm tình nói: “Kỷ tiên sinh, lão bản chúng tôi nghe nói ngài muốn tới, cố ý dặn dò tôi nói đợi ngài đã đến đi lên lầu tìm ông ấy, ngài xem này ——”

Kỷ Diệu Minh nghiêng nghiêng đầu. Ôn Khải liền tiến đến bên cạnh anh nói: “Vị trí ở đây không dễ đặt, trong ấn tượng của tôi nhà Kỷ cùng bọn họ là quen biết cũ, nhất thời sốt ruột liền dùng danh nghĩa của anh. Kỷ đội trưởng tôi sai rồi, trên xe muốn nói với anh một tiếng, nhưng mà......”

Mặt mày Kỷ Diệu Minh lập tức giãn ra, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên vài phần.

“Nhưng mà cái gì?”

Ôn Khải là rất muốn nói anh ấy vì trò chuyện cùng Quyền Mặc nên không có thời gian nói, nhưng cậu ấy vẫn nói thật thà: “Thực xin lỗi, không có gì nhưng mà, chính là thuần túy tôi đã quên.”

Kỷ Diệu Minh cười sờ soạng một chút sau gáy cậu ấy, học bộ dáng của Ôn Khải nhẹ giọng nói: “Làm tốt lắm. Tôi trước đi lên ngồi một lát.” Lại hướng tới người đối diện đang xanh một trận hồng một trận nhìn thoáng qua sau, Kỷ Diệu Minh dặn dò: “Trước khi tôi trở về không được uống rượu.”

Ôn Khải gật đầu.

Vốn dĩ cậu ấy cũng không uống chút rượu nào.

Kỷ Diệu Minh đứng dậy mặc vào áo khoác. Ôn Khải mới vừa tắm rửa xong, trên áo còn dính lên một ít hương vị. Kỷ Diệu Minh tâm tình rất tốt, giám đốc cũng mặt mày hớn hở, mang theo người đi ra ngoài.

Ôn Khải bên này đang nghiên cứu thực đơn, lại thấy Kỷ Diệu Minh quay lại, nói: “Em hẳn là biết lão bản có thể coi là chú của tôi đi.”

Ôn Khải không hiểu ra sao gật đầu. Nếu là không biết ai nói cậu ấy cũng sẽ không dùng danh tiếng Kỷ Diệu Minh để làm chuyện xấu.

“Vậy là tốt rồi, tôi đi lên đây.”

Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, Ôn Khải mới chớp chớp mắt hiểu được, cười lắc đầu, nghĩ thầm người này quả nhiên cùng trước kia không có gì hai dạng, vẫn là giống nhau ấu trĩ đến không được.

Vẻ mặt người trước mắt đều trở nên ôn hòa, Quyền Mặc lại không tự giác khẩn trương lên.

“Ôn học trưởng, ngượng ngùng tôi đưa ra yêu cầu tùy hứng như vậy, rõ ràng anh rất bận.”

Ôn Khải đảo cảm thấy không có gì, hơn nữa Kỷ Diệu Minh nói qua sẽ đáp ứng yêu cầu của người khác, kia khẳng định không thể thất tín.

Chủ yếu là cậu ấy còn rất thích Quyền Mặc.

“Hẳn là cảm ơn cậu, làm tôi có lý do có thể ra ngoài giải sầu.”

Cửa mở ra, nhân viên phục vụ đem đồ ăn dọn lên đầy đủ. Kỷ Diệu Minh còn chưa trở về, Ôn Khải ý bảo cậu ta ăn trước.

“Anh ấy có lẽ còn cần một đoạn thời gian, chúng ta ăn trước đi.”

Ôn Khải xác thật đói không được. Vốn dĩ chủ động tăng ca, lại bị Kỷ Diệu Minh làm đến, đã sớm bụng đói kêu vang.

“Ôn học trưởng, tôi......” Quyền Mặc hít sâu một hơi, nói: “Tôi từ ngày mới nhập học liền ngưỡng mộ ngài.”

Khen ngợi bất thình lình, cái nĩa Ôn Khải đang đưa ở bên miệng là ăn cũng không phải đặt xuống cũng xấu hổ, đành phải cười nói: “Cảm ơn nha, cái bảng đó còn chưa có gỡ xuống đâu.”

“Ba tôi bọn họ bảo tôi không cần hỏi thăm anh, nhưng mà sau này tôi vẫn là nghe nói anh đã đến khu một, tôi liền tới rồi. Có thể hay không cho tôi một cơ hội, tôi ——”

Ôn Khải giơ tay ý bảo cậu ta im miệng.

“Ở trên xe không phải nói rồi sao?” Ôn Khải buông nĩa, “Tôi thật sự là không có năng lực đi chỉ đạo cậu.” Ôn Khải nắm tay trái, không biết nghĩ đến cái gì cười khẽ một chút: “Có chút thân bất do kỷ nguyên nhân, tôi cũng không phải rất muốn lại ở trước mặt người khác biểu thị bộ dáng tôi huấn luyện.”

“Không phải cái này, tôi là muốn nói ——”

“Quyền Mặc à.” Ôn Khải vươn tay trái bọc bao tay da đen vỗ nhẹ một chút đầu cậu ta: “Đừng nói. Chúng ta không thích hợp, lẫn nhau cũng không hiểu biết. Nếu cậu không ngại ăn cơm bầu không khí như vậy không xong, về sau còn có thể cùng tôi hẹn cơm.”

Cảm giác khác lạ khiến Quyền Mặc sửng sốt, ngay sau đó giây tiếp theo nước mắt liền phải tràn mi mà ra: “Chính là tôi vẫn luôn đều có chú ý tin tức của anh.” Nghe vậy Ôn Khải hoảng hốt một chút: “Tôi tận khả năng tìm hiểu anh thông qua những con đường có thể tìm hiểu được. Tôi còn trẻ, có cả đống thời gian đi làm anh hiểu biết tôi, vì cái gì không thể cho tôi một lần cơ hội đâu?”

Ôn Khải nghĩ đến căn phòng giấu ở ánh đèn lờ mờ nhà cậu ấy, đó là nơi riêng tư, không thể bị nhìn thấy trong thời gian thật lòng.

Nói đến lần trước trở về lúc Kỷ Diệu Minh vẫn luôn ở, cậu ấy đều quên mất muốn vào xem một chút.

Nhìn chằm chằm học đệ sắp nghẹn nước mắt thành tiểu khổ qua, Ôn Khải rút khăn giấy đưa qua: “Tôi lý giải cậu, nhưng tôi không thể đáp ứng cậu, cậu sẽ gặp được người tốt hơn, ừm? Hơn nữa tôi cùng hậu bối ở bên nhau luôn là trong lòng có khúc mắc, không muốn đem một mặt không tốt cho các cậu xem.”

“Tôi không để bụng.” Quyền Mặc lau nước mắt, trừng mắt: “Tôi biết học trưởng đều đã trải qua cái gì, tôi chỉ là cảm thấy đau lòng.”

Ôn Khải sửng sốt, sau đó lại thở dài một hơi.

Mấy năm nay mấy đứa trẻ này sao lại đều như vậy.

“Tôi để ý.” Ôn Khải cười nói: “Coi như học trưởng ở trước mặt các cậu có phong độ, về sau có yêu cầu giúp đỡ tôi nhất định ——”

“Là yêu cầu bò đến càng cao anh mới bằng lòng cấp cơ hội sao?”

Ôn Khải mông: “À?”

“Vị trí Kỷ Diệu Minh kia với tôi mà nói chỉ là vấn đề thời gian.” Ánh mắt Quyền Mặc càng thêm kiên định. Ôn Khải đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này có chút cố chấp, thế là giải thích: “Cùng cái kia không quan hệ.”

“Đó là vì cái gì? Gia thế nhà tôi không thể nào kém hắn, luận tướng mạo tôi cũng có, trừ bỏ địa vị, nói qua cái này chỉ là vấn đề thời gian. Tôi còn trẻ, vì cái gì không thể là tôi?” Mắt thấy người cố chấp quá mức, Ôn Khải thầm hạ quyết tâm về sau sẽ không lại thống khoái đáp ứng bất luận một bữa cơm nào.

“... Có lẽ là thời cơ không đúng đi.” Ôn Khải từ bỏ giãy giụa, nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Quyền Mặc không nghe rõ: “Cái gì?”

Ánh mắt Ôn Khải thanh minh lên, thở dài một hơi sau phi thường bình thường mà, ngữ khí bình đạm mà nói:

“Chỉ là bởi vì tôi yêu hắn, không có nguyên nhân khác.”

Thật lâu thật lâu phía trước, cậu ấy cũng đã bị nhốt ở trong căn phòng hơn bốn mươi mét vuông kia, không muốn bước ra ngoài một bước.

Sự yên tĩnh trong dự kiến xuất hiện. Ôn Khải cúi đầu không biết vì sao tự giễu một chút: “Tôi đi lên lầu nhìn xem Kỷ Diệu Minh, cậu ăn trước.”

Mới vừa đứng dậy, di động liền truyền đến tin nhắn.

Kỷ Diệu Minh: Các cậu từ từ ăn, tôi về trên xe chờ các cậu.

Ôn Khải nhướng mày.

Ôn Khải: Tối nay đồ ăn không thích?

Kỷ Diệu Minh: Không thích ăn cơm thừa.

Ôn Khải đối với màn hình cười rộ lên. Quyền Mặc vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ấy cảm thấy quá chói mắt, lại thấy cậu ấy ngồi trở lại dùng đũa công gắp đồ ăn cho mình, nghe cậu ấy nói: “Kỷ đội trưởng anh ấy ở trên xe chờ chúng ta, chúng ta nhanh ăn đi.”

back top