CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 69

CHƯƠNG 69: NÓI TA CƯỚI NGƯƠI (CHÍNH VĂN XONG)

Một tuần sau, Tổng bộ Liên minh thứ nhất thay máu, Hoắc Lôi Hiết Nhĩ đích thân ra trận, chuyện Kỷ Độ Phong cuối cùng cũng được điều tra rõ ràng. Cùng lúc đó, một danh sách đã được công bố trên công báo quân bộ, trong khoảng thời gian ngắn xã hội sôi nổi ồn ào.

“Đội trưởng!” Lục Tư Ân vô cùng lo lắng đẩy cửa văn phòng, trực tiếp ném tập văn kiện trong tay lên bàn anh: “Hai chuyện, thứ nhất, nhiều kênh truyền thông gửi liên hệ muốn hẹn phỏng vấn ngài, bên Nguyên soái cũng có ý này, danh sách liên hệ đều ở đây; thứ hai, lễ nghi trao quân hàm sẽ được cử hành năm ngày sau ở lễ đường Tổng bộ, tối nay anh phải xuất phát, anh xem có muốn dời muộn chút không?”

Kỷ Diệu Minh lắc đầu.

Lục Tư Ân đang bận rộn đến ngẩn người: “À?”

“Là chúng ta.” Kỷ Diệu Minh cười nói, nhận lấy danh sách truyền thông kia nhìn đại khái hai mắt.

“Thì phải a,” Lục Tư Ân suýt nữa không bị anh hù chết: “Tôi khẳng định cũng muốn có mặt, trước kia không cũng như vậy sao? Xem anh nói lời này, hai anh em chúng ta nào có lúc nào tách ra.”

“...... Đừng nói ghê tởm như vậy.” Kỷ Diệu Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Năm giây trước, tôi vừa nhận được thông tri, người được chọn làm thủ tịch chấp hành quan tân nhiệm của đội quân thứ nhất đã ra rồi.”

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Lục Tư Ân, Kỷ Diệu Minh cười nói: “Lục trưởng quan, cậu cảm thấy là ai?”

“Ngọa tào……”

Lục Tư Ân lùi về sau hai bước: “Ngọa tào!”

“Được rồi, nhanh chóng thu thập đồ vật,” Kỷ Diệu Minh cũng đứng dậy cầm lấy quần áo ra ngoài thúc giục: “Buổi tối 9 giờ đi.”

Về đến nhà, Kỷ Diệu Minh tự động tìm đường ôm lấy người đang ngẩn ngơ trên sô pha, hôn hôn trán sau nói tối nay phải đi.

Ôn Khải khựng lại một lát nói: “Là bởi vì cái đơn xin kia sao?”

Kỷ Diệu Minh không nghĩ tới cậu ấy sẽ biết sớm như vậy: “Một phần nhỏ, chủ yếu là lễ trao quân hàm. Đằng Phong nửa tháng trước liền đệ đơn xin đi chiến khu Bắc bộ, tự động giáng chức làm phó quan, cho nên hiện tại thủ tịch thiếu người. Hoắc Lôi Hiết Nhĩ lấy cái này làm yêu cầu, mới bằng lòng thông qua đơn xin.”

Ôn Khải không nói nên lời cảm giác gì.

“Tôi nghĩ rồi, đợi hai tháng sau các cậu kết thúc phái đi nước ngoài, bên tôi bàn giao cũng coi như xong, liền có thể cùng nhau về thủ đô.” Kỷ Diệu Minh nâng mặt người đang buồn bã không vui, “Tối nay tôi phải đi, đừng không vui, ừm?”

Ôn Khải gật gật đầu.

Cậu ấy sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy văn kiện Nhung Khâu chia cho mình, danh sách 379 cái tên, cậu ấy cũng đứng trong đó, mà phía dưới tên liệt ra một loạt vinh dự thêm vào cùng dấu ngoặc đơn "hy sinh" phía sau mỗi cái tên làm cậu ấy đỏ mắt.

Rốt cuộc, hai năm, những người đã chôn cốt dưới thành phố cũ kia, lại một lần được mọi người nhớ tới.

Ngày hôm sau rời khỏi căn cứ, lúc phi thuyền hạ xuống trạm trung chuyển, Kỷ Diệu Minh nhận được điện thoại của Ôn Khải.

“Trên đường hết thảy thuận lợi sao?” Bên kia hỏi.

Kỷ Diệu Minh tâm tình rất tốt: “Trước mắt hết thảy thuận lợi, đã đến trạm trung chuyển, hiện tại chờ quá độ. Em có nhớ tôi không?”

Điện thoại bên kia lại không có hồi phục, chỉ có tiếng hít thở không nặng không nhẹ, cào đến anh tâm ngứa. Kỷ Diệu Minh biết cậu ấy da mặt mỏng, anh không vội. Đối với Ôn Khải anh luôn luôn không có yêu cầu gì, vì thế chỉ là cong cong khóe môi lại dặn dò hai câu liền chờ Ôn Khải tắt điện thoại.

Chỉ nghe một trận than nhẹ sau, điện thoại truyền đến: “…… Anh cách tôi càng ngày càng xa.”

Điện thoại "sàn sạt" truyền lại lời này sau lại tiếp một câu “Có người kêu tôi đi trước bận”, ngay sau đó chính là một trận âm thanh bận rộn nhiễu loạn lòng người. Kỷ Diệu Minh ngơ ngẩn nhìn điện thoại, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, vẫn là Lục Tư Ân kêu anh lên thuyền anh mới từ trên mây bay trở về.

“Cậu nói, chúng ta hiện tại bay trở về căn cứ thì nhanh nhất cần bao lâu? Ôn Khải nói muốn tôi.”

“Kỷ Diệu Minh anh có phải có bệnh không! Không có cửa đâu, muốn trở về không có cửa đâu!” Lục Tư Ân nghiến răng nghiến lợi gắt gao chắn cửa khoang, quay đầu lại gọi người điều khiển: “Thao tác viên! Đúng, tốc độ cao nhất lái…… Đúng, hướng về phía thủ đô ngàn vạn đừng quay đầu!”

Tới thủ đô sáng sớm hôm sau Lục Tư Ân liền lấy xe chở Kỷ Diệu Minh chạy như điên về phía Tổng bộ, chỉ là sắp đến gần Tổng bộ thì Kỷ Diệu Minh bảo anh đi trước đỗ xe ở nhà Ôn Khải hai phút. Lục Tư Ân hiểu ý, xe dừng lại. Anh thuận tay túm lấy Tháp Y Mễ Á ở ghế sau liền phải xuống xe, kết quả bị người chặn lại: “Tôi đi lên, Ôn Khải dặn dò tôi nhất định phải tự tay mang về nhà.” Khựng lại một lát Kỷ Diệu Minh lại hỏi: “Hay là nói cậu muốn đi lên uống một chén?”

Lục Tư Ân trực tiếp giơ ngón giữa.

Một mình đứng ở ngoài xe kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa giả bộ đứng đợi hơn mười phút, mới thấy người một thân chính trang từ trong lầu ra, mở cửa ngồi xuống.

“Sao lại chậm như vậy.” Lục Tư Ân la hét nháy mắt, lên xe thẳng đến Tổng bộ.

“Tiểu quỷ kia bảo tôi cam đoan về đội một nhất định phải mang theo cậu ấy.” Kỷ Diệu Minh xoa thái dương: “Bảo đảm với cậu ấy mười mấy phút mới cho tôi mở khóa cửa để tôi đi.”

Lục Tư Ân cười rộ lên: “Bất quá thứ này giống như một đứa nhỏ, cũng không biết làm sao tạo ra.”

“Không phải sản phẩm của liên minh chúng ta.” Xe dừng lại, cổng lớn Tổng bộ bị vây đến chật như nêm cối, cư dân đều xếp hàng hướng bên trong tiến vào. Hai người không ngừng nghỉ đi lối đi bên trong lên lễ đường.

“Có chút khẩn trương nha.”

Lục Tư Ân nhìn cư dân bên ngoài màn che, nhỏ giọng lẩm bẩm cùng Kỷ Diệu Minh. Kỷ Diệu Minh mạnh mẽ vỗ vai anh ta, lại kéo thẳng áo khoác một chút.

“Cho tới nay cậu làm đều rất tốt.” Kỷ Diệu Minh hướng tới người vẫn luôn đi theo anh chạy trước chạy sau, trịnh trọng nói: “Cảm ơn cậu, học trưởng.”

Lục Tư Ân miệng mím lại, trực tiếp ôm người lại đây mạnh mẽ vỗ lưng người.

Anh ta hai mắt đẫm lệ, hít hít mũi: “Đều kêu học trưởng còn nói gì?”

Sau một lúc lâu, người trên đài thân khoác áo khoác màu đen, mặc lễ phục quân đội thẳng thắn, ngũ quan thâm thúy như cũ mặt như sương lạnh, làm người nhìn qua đi không rét mà run.

Nhìn người trên màn hình, một tổ ba người bộ phận hậu cần căn cứ cộng thêm mấy người không muốn ở trong đại sảnh trầm mặc xem phát sóng trực tiếp, ví dụ như Tiểu Ngũ, giờ phút này đều ghé vào phòng làm việc tập trung tinh thần nhìn Nguyên soái vì Kỷ Diệu Minh đổi mới huân chương và chip. Thẩm Phi Ngạn còn nhẹ "sách" hai tiếng, lắc đầu: “Thật là đẹp trai đến quá phận, đẹp trai đến quá nổi bật, đẹp trai đến không có thiên lý! Chậc chậc, đáng tiếc, Ôn Khải hôm nay không có tới.”

“À?” Nhung Khâu ở một bên không hiểu ra sao: “Cậu ấy mấy hôm liền không có tới đi, tôi đã sớm muốn hỏi, Ôn Khải đâu?”

Giang Lương Bình đáp: “Xin nghỉ.” Sau đó cười hướng về phía người trên màn hình nâng cằm: “Tôi đoán hẳn là đi hiện trường.”


“Trong những ngày về sau, tôi sẽ tận khả năng của mình, toàn lực ứng phó, để bảo vệ cuộc sống hàng ngày hạnh phúc hòa thuận không dễ dàng có được của mọi người, xin các vị giám sát.”

Kỷ Diệu Minh từng câu từng chữ đều thực trịnh trọng, không hoa lệ, cũng không lấy lòng, nghe lên lại làm người an tâm một cách khó hiểu.

“Còn có, tôi cho rằng mỗi một người vì hòa bình trả giá nỗ lực, làm ra hy sinh đều nên đạt được danh tiếng thuộc về hắn, vô luận như thế nào không nên bị nhẹ nhàng bỏ qua. Mỗi một người trong số họ đều là anh hùng.”

Tiếng vỗ tay từng trận, Kỷ Diệu Minh hướng về phía thính phòng nhìn lại. Đèn truyền thông chói mắt làm anh xuất hiện ảo ảnh, ở lối vào lễ đường, anh phảng phảng thấy được bóng dáng quen thuộc.

“Khẩn cầu các vị không cần quên bọn họ, chúng ta hiện tại mới có thể cùng bọn họ cùng vinh, cảm tạ.”

Một lần nữa hướng đài thượng nhìn lại, quả nhiên cũng không có bóng người nào. Anh rũ xuống lông mi hướng về phía thính phòng hành xong quân lễ sau, đeo huy chương kim loại mới tinh đi xuống đài.

Rồi sau đó nhìn Lục Tư Ân lên sân khấu, mắt hàm nhiệt lệ anh ta đang trịnh trọng tuyên thệ.

“Kỷ Trung giáo...” Đột nhiên hậu trường có người kêu anh một tiếng: “Không, hiện tại là Thượng giáo.”

Kỷ Diệu Minh hướng về phía người gật gật đầu: “Cảm ơn.”

“Là như thế này, vừa rồi có người bảo tôi đem cái này chuyển giao cho anh.” Người nọ cười giơ tay đem một phong thư đưa cho anh. Kỷ Diệu Minh tiếp nhận, nhìn cái văn dạng quen thuộc kia, Kỷ Diệu Minh đột nhiên trong lòng hoảng hốt.

Vội vàng hỏi: “Xin hỏi cậu ấy đưa cho anh ở đâu?”

Người nọ cũng lắc đầu: “Anh không bằng trước xem bên trong? Nói không chừng bên trong có.”

Nói xong người liền đi rồi.

Kỷ Diệu Minh run rẩy tay, bên ngoài lễ đường không biết Lục Tư Ân nói gì mà mọi người đều cười đến ngửa tới ngửa lui, nhưng anh cực lực trấn an các loại ý niệm không ngừng thổi qua trong đầu, mở ra, lấy ra... mở ra.

【 Sau khi kết thúc tới bãi đậu xe ngầm 】

Kỷ Diệu Minh không cần suy nghĩ bay thẳng đến bên ngoài chạy tới, lưu lại Lục Tư Ân mới vừa xuống đài muốn ôm anh khóc rống một hồi vẻ mặt ngốc nghếch nhìn bóng dáng người tuyệt vọng kêu: “Anh đi đâu vậy! Lát nữa còn phải chụp ảnh chung nữa!”

Bãi đậu xe ngầm không có bao nhiêu người, thứ nhất là chỉ có nhân viên bên trong có thể vào, thứ hai là nhân viên bên trong cơ hồ đều ở trên lầu bận rộn chúc mừng. Kỷ Diệu Minh cảm thụ được tim đập gia tốc, nắm chặt tờ giấy khắp nơi nhìn xung quanh, thẳng đến khi anh nhìn thấy vài cánh hoa màu vàng, anh lúc này mới ngẩng đầu hướng tới phụ cận nhìn lại ——

Bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ trương dương dựa vào một người, một thân vest trắng trong tay phủng lục thạch trúc, cúi đầu ngửi hai cái sau, lại ngẩng đầu, bốn mắt đối diện, cười đến nhiệt liệt, như là đã sớm tìm được anh.

Kỷ Diệu Minh chạy tới, Ôn Khải thấy người đi tới liền tiến lên vài bước.

“Thượng giáo, tấn chức vui sướng.”

Kỷ Diệu Minh ôm chặt người.

“Em sao lại đột nhiên tới đây?” Hô hấp Kỷ Diệu Minh đều là run rẩy: “Lại xảy ra chuyện gì sao?”

Ôn Khải đấm lưng anh bảo người buông cậu ấy ra. Kỷ Diệu Minh không tình nguyện, Ôn Khải bất đắc dĩ cười, đem hoa trong tay đưa cho anh, ngay sau đó lại nói: “Nhớ anh, bạn trai thời khắc quan trọng như vậy khẳng định muốn bồi.”

Tảng đá trong lòng rơi xuống đất, Kỷ Diệu Minh lúc này mới cười ra tiếng: “Cảm ơn.”

Chỉ thấy Ôn Khải đột nhiên biểu tình biến đổi, ánh mắt có chút không được tự nhiên, trương rất nhiều lần miệng, cuối cùng vẫn là chưa nói cái gì.

Kỷ Diệu Minh lại nóng nảy.

Anh cau mày: “Bó hoa này có thể trả lại cho em không?” Mỗi lần Ôn Khải có phản ứng không bình thường đều không có chuyện tốt gì, anh đều đã không dám xa tưởng sẽ có cái gì kinh hỉ, chỉ cần không cho anh kinh hách, bình bình đạm đạm là được.

“Liền...” Ôn Khải gãi một cái chóp mũi: “Ghế phụ có chuẩn bị quà cho anh, anh muốn xem không?”

Lưng Kỷ Diệu Minh càng là chợt lạnh, bọc áo khoác quân bộ đều cảm nhận được lạnh lẽo.

“Xem.” Anh thở dài, chậm rãi mở ra ghế phụ, chỉ thấy "rầm" một tiếng cánh hoa màu vàng tản ra phủ kín, ngay sau đó ở giữa bó hoa tùng anh nhìn thấy gạch xây tường chồng lên từng xấp từng xấp tiền giấy Galac, mà ở trên tường đó là hai tấm thẻ, phía trên thẻ ——

Hô hấp Kỷ Diệu Minh cứng lại.

Khó có thể tin hướng về phía Ôn Khải nhìn lại, ngay sau đó run rẩy tay cầm lấy cái hộp màu đỏ kia. Mặt Ôn Khải đỏ lên, nhưng dù vậy cậu ấy vẫn dùng ánh mắt ý bảo Kỷ Diệu Minh mở hộp ra.

Kỷ Diệu Minh mở ra ——

Một chiếc nhẫn kim cương nạm tím vững vàng nằm trong hộp.

Sao lại chỉ có một chiếc?

Kỷ Diệu Minh nhíu mày.

“Cái kia khác đâu?”

Không đợi anh nói xong Ôn Khải liền đem tay phải mình trưng ra, trên ngón áp út, có một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng thích hợp mà đeo ở nơi đó.

“Đó là toàn bộ gia sản của tôi.” Ôn Khải sáng mắt đi đến trước mặt anh, giơ tay đem nhẫn trong tay Kỷ Diệu Minh nhận lấy, “Tuy rằng hiện tại không có giàu có như trước kia,” nói trong ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Diệu Minh nâng lên tay trái Kỷ Diệu Minh, đem nhẫn vững vàng đeo lên ngón áp út anh, “Nhưng mà câu nói dưỡng anh kia, tôi nói được thì làm được.”

“......” Kỷ Diệu Minh cảm giác hô hấp đều phải ngừng, sau một lúc lâu mới tìm về thanh âm, đồng tử khẽ nhếch, thanh âm phát run: “Em nghĩ kỹ rồi?”

Ôn Khải bắt lấy cổ áo Kỷ Diệu Minh, người sau một cái không phản ứng kịp bị cậu ấy kéo cong eo, liền thấy Ôn Khải nhếch lên một nụ cười: “Lén vào cái phòng kia đúng không.”

Kỷ Diệu Minh chớp chớp mắt gật đầu, chút nào không áy náy: “Nhưng tôi cũng không nghĩ sớm như vậy có thể bị phát hiện.”

Ôn Khải nhướng mày nhìn người trước mắt đang giả bộ vô tội.

Cậu ấy là tối hôm qua phát hiện.

Đêm qua cậu ấy hạ cánh ở Hải Lai Đặc Tinh, vốn định đem nhà dọn dẹp một chút liền bắt đầu chuẩn bị kinh hỉ để chúc mừng Kỷ Diệu Minh tấn chức. Mà khi cậu ấy ngồi ở trên sô pha tự hỏi, tầm mắt không tự chủ được rơi xuống trên cánh cửa kia, nhớ tới đã thật lâu không có cắt báo chí đổi mới mặt tường, vì thế nghĩ đi vào ngẩn ngơ một lát, nói không chừng có thể nghĩ đến cái gì ý kiến hay.

Kết quả Tháp Y Mễ Á chết sống không cho cậu ấy tiến vào.

“Không được nha, Chủ nhân, chúng ta cùng nhau tới ngẫm lại loại hoa nào thích hợp Kỷ Diệu Minh đi! Hiện tại không có thời gian quản những cái đó có không, ngài nói đúng không.”

“Không có việc gì, bên trong cũng giống nhau tưởng.”

Tháp Y Mễ Á: “...... Bên trong đã thật lâu không thu thập lạp! Chờ Tháp Y Mễ Á ngày mai quét tước xong vệ sinh Chủ nhân lại ——”

Liền ở trong lúc nó nói chuyện, Chủ nhân nhà nó đã nhanh nhẹn đưa vào mật mã mở cửa.

Ôn Khải sững sờ ở cửa.

Chậm rãi đóng cửa lại một lần nữa sau, lại lần nữa mở ra.

Không sai.

Chính là đen.

Trong phòng một mảnh đen nhánh.

Cậu ấy vội vàng đi tìm đèn đặt dưới đất mở ra, ánh sáng tràn ngập toàn bộ ngôi nhà. Ôn Khải trố mắt nhìn ánh sáng đèn dây tóc, khó có thể tin xoay người, chỉ thấy trên bức tường kia, ở trên cây thời gian cậu ấy quy hoạch tốt của Kỷ Diệu Minh, nhiều ra một cái trục thời gian tự rậm rạp.

18: Nói cưới ta, nuốt lời; người chạy, không tìm được; có tân bạn trai...

21: Người đẹp ngủ trong rừng, hôn cũng không tỉnh...

22: Người ở bên cạnh bãi rác cho Ôn Khải một quả cầu; đi vịnh câu cá, liên tục không quân năm ngày...

23: Đi Phi Nhĩ Khắc Bạch Đào Tinh Nguyên, cứu một người ( ánh mắt không đúng, trọng điểm quan sát )...

24: Vào hậu cần, đồng sự đối hắn không tệ; cùng Giản Hữu An chơi bóng, lại tiến bộ...

.......

Ôn Khải khó có thể tin nhìn cái trục thời gian tự lan tràn ra vô số chữ kia, từ lúc cậu ấy 18 tuổi bắt đầu, cho tới bây giờ cùng “thân cây” Kỷ Diệu Minh song hành, báo chí cùng chữ viết đan xen, cuối cùng cành cùng cành phức tạp đan xen ở bên nhau, mà trên “tán cây”, bị người dán đồ vật.

Ôn Khải nhìn chữ viết bên cạnh, đem hai chiếc nhẫn kia gỡ xuống.

Không biết: Kết hôn.

Ánh sáng trắng lấp lánh, cậu ấy đem cái chiếc còn thiếu kia lấy ra đeo lên tay mình, vừa đeo vừa nghĩ, cậu ấy liền nên sớm đem phòng này dọn không, hiện tại hay rồi, thật mất mặt...

Bãi đậu xe một mảnh yên tĩnh. Ôn Khải nhìn người trước mắt mặt mày đều là anh, cậu ấy run rẩy tay kéo người đến gần ấn xuống một nụ hôn: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi nguyện ý, Kỷ Thượng giáo, tôi nói rồi tôi muốn cưới anh.”

“Không thể đổi ý.” Hô hấp Kỷ Diệu Minh dồn dập, hốc mắt anh chợt đỏ lên: “Không thể biến mất, tôi không ly hôn.”

Ôn Khải tươi sáng cười, đầu thấp xuống trán anh, nước mắt hạnh phúc từ khóe mắt chậm rãi nhỏ giọt, thành kính lại trịnh trọng.

“Tôi bảo đảm, không đổi ý, không biến mất, không ly hôn.”

“Kẻ lừa đảo, tôi không tin được em, em phải ký tên ấn dấu tay.”

“Được được, tôi ký, đeo loại bao tay da màu đỏ kia thế nào?”

Ôn Khải rơi vào một cái ôm rắn chắc lại vững chãi, cậu ấy rốt cuộc trong hạnh phúc hôn lên sự viên mãn của mình, hôn lên ——

Người ái mình mười năm, đan xen sáng tối.

back top