CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 66

CHƯƠNG 66: CAO CÔNG THẤP PHÒNG

Đêm đó Kỷ Diệu Minh liền đẩy cuộc họp với Hoắc Lôi Hiết Nhĩ Á Bá Tác Đặc.

“Đội trưởng, Nguyên soái hiện tại vì chuyện nhà Kỷ đã ngầm phê bình anh rất nhiều rồi.” Lục Tư Ân, sau một ngày một đêm ngủ bù, lại lần nữa cẩn thận trở về vị trí của mình, tay cầm hồ sơ chi tiết sự kiện Kỷ Độ Phong, báo cáo với người đang vội vã chọn cà vạt trong phòng nghỉ: “Huống hồ chuyện này còn chưa hoàn toàn kết thúc, nhìn văn kiện anh cũng biết hắn đã sớm chuẩn bị đi tìm chết, đồng phạm của hắn trừ bỏ người đã chết từ sớm kia, có thể tra được đầu mối cũng không còn nhiều.”

Kỷ Diệu Minh mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm kết hợp với một chiếc áo khoác đen bó eo. Bên cạnh trên giá áo còn treo một bộ vest đen lấp lánh tinh xảo. Lúc này anh lấy ra một cái cà vạt đen trong số hơn hai mươi cái cà vạt mà theo anh thấy không có gì khác biệt.

“Ách...” Lục Tư Ân nhìn mái tóc được anh cố ý bảo người đến làm kiểu, giơ tay muốn nói lại thôi. Anh ta biết sếp nhà mình ăn diện lòe loẹt như vậy chỉ có một khả năng, nhưng anh ta vẫn phải nói: “Thật sự đẩy?”

Kỷ Diệu Minh nhìn đồng hồ gật gật đầu, cầm lấy áo vest khoác lên cánh tay đi ra, vỗ vỗ vai anh ta: “Chuyện Kỷ Độ Phong liên lụy đến bao nhiêu người đều là chuyện của mấy lão già đó, tôi không có hứng thú, cũng không muốn xen vào. Cậu cũng biết tổng bộ hiện tại không ổn định, vốn dĩ Hoắc Lôi Hiết Nhĩ đã gần đến tuổi về hưu lại gặp phải chuyện này. Người muốn vì chuyện này tận tâm tận lực mưu tính không thiếu, không cần thêm chúng ta một người này. Đúng rồi, đưa đồ trên bàn cho tôi, cảm ơn.”

Lục Tư Ân đưa cái hộp quà hình chữ nhật trên bàn cho anh.

“Đi đây, vất vả cho cậu.”

“Ai!” Lục Tư Ân thở dài: “Biết rồi.”

Hai giây sau, Lục Tư Ân trợn mắt nhìn người đã ra cửa rồi lại "cộp cộp cộp" lùi về, đi đến trước mặt anh ta, nghiêm túc nhìn anh ta.

“Còn có dặn dò gì?” Lục Tư Ân cũng khẩn trương.

“Điện thoại của tiểu quỷ kia, đưa tôi.”

Lục Tư Ân:?


Dẫm lên giày da cao cấp bước xuống xe, Kỷ Diệu Minh dựa vào bên cạnh siêu xe nhìn chằm chằm vào cổng căn cứ huấn luyện. Ôn Khải bảo anh 6 giờ qua đón cậu ấy là được, nói rằng lâu không hoạt động nên muốn làm nhiều hơn một chút.

Nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua, ừm, còn hơn một giờ nữa.

Tay khoác thân xe, anh chán nản gật đầu với những người chào hỏi mình.

“Kỷ trưởng quan thật tàn nhẫn, Lục Tư Ân tối hôm qua ôm tôi khóc cả đêm, suýt nữa bị cậu ta làm ồn chết.”

“Cũng là không có biện pháp, dù sao cũng có quan hệ huyết thống nên bị tạm thời đình chỉ chức vụ, chỉ có thể phiền phó lãnh đạo phải gánh vác thôi.”

“Ai, còn không bằng để anh ấy làm mãi đi. Về cái là khóc lóc, nói gì cũng không nghe... Còn có Ôn Khải, đi theo anh thật bị tội, anh xem hai lần này, lần nào mà không ——” Nhung Khâu vừa định bóp tắt điếu thuốc trong tay, người bên cạnh liền liên tục huých anh ta: “Làm gì? Đội trưởng, trên người cậu ngứa thì đi tắm đi.”

Kỷ Diệu Minh nhìn ba người cùng nhau bước ra cửa, cười gật đầu: “Vất vả rồi, đã lâu không gặp.”

“......”

Nhung Khâu há hốc miệng, ngoài miệng không có tiếng động, trong lòng sớm đã đánh một vòng bàn phím ảo. Mãi đến khi điếu thuốc cháy tới mông mới làm anh ta hoàn hồn: “Kỷ trưởng quan đã lâu không gặp.”

Giang Lương Bình và Thẩm Phi Ngạn cũng theo đó cười ngượng.

Làm gì có chuyện nói xấu người ta mà bị nghe thấy ngay trước mặt? Hơn nữa người này còn là cấp trên của những người đang ngồi ở đây.

Bốn người giữa đó yên tĩnh một cách quỷ dị. Ba người nhanh chóng đi qua trước mặt Kỷ Diệu Minh. Giang Lương Bình và Thẩm Phi Ngạn trao đổi ánh mắt với nhau, rồi sau đó đồng bộ thở dài lắc đầu. Chỉ có Nhung Khâu ở giữa hai người cau mày, đi qua đại khái mười mấy bước đường, không kiên nhẫn "chậc" một tiếng.

Thế là hai người đồng hành nhìn thấy anh ta "cộp cộp cộp" quay người lại một lần nữa đi trở về. Kỷ Diệu Minh nhìn người một lần nữa đứng đối diện với mình, gật đầu nói: “Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng.”

Nhung Khâu cười khẽ một chút: “Đội trưởng, tôi đây tương đối thẳng tính, sẽ không nói lời dễ nghe. Nhưng mà Ôn Khải của chúng tôi đi theo anh ở một chỗ tôi cảm thấy rất oan ức.”

Kỷ Diệu Minh nhướng mày, không phủ nhận.

Nhìn người trước mắt hiếm hoi mặc quần áo lòe loẹt, Nhung Khâu lại nói: “Nhưng lần này trở về tôi có thể cảm giác được cậu ấy vui vẻ hơn so với trước kia, mặc dù một thân thương tích trở về.”

Người trước mắt không nói lời nào. Nhung Khâu gãi gãi đầu quay người hướng vào bên trong ý bảo: “Đừng đứng ở cửa, hôm nay anh ăn mặc như vậy quá nổi bật, Ôn Khải ở bên trong, anh đi vào chờ cậu ấy đi. Chính là cách anh ăn mặc lần này, không biết ngày mai lại sẽ truyền hai người các anh như thế nào.”

Kỷ Diệu Minh hiếm hoi kinh ngạc.

“Đều có cái gì?”

“À?” Nhung Khâu sửng sốt: “Cái gì?”

Cúi đầu chỉnh lại cúc tay áo, Kỷ Diệu Minh nói: “Không phải nói có tin đồn sao? Tôi cũng muốn nghe xem là nói như thế nào.”

Hai người đằng xa đồng thời nhe răng lắc đầu lại điên cuồng xua tay, nhưng Nhung Khâu hoàn toàn làm lơ, mở miệng liền nói: “Cũng không có gì, trước kia nói là anh đối với Ôn Khải yêu mà không được, còn vội vàng mỗi ngày hỏi han ân cần, mặc dù Ôn Khải đối với anh rất lạnh nhạt nhưng anh vẫn mặt lạnh đưa cậu ấy đi làm tan tầm.”

Nhung Khâu quan sát biểu cảm tiếp tục nói: “Còn có cái kia gì, nói là khụ khụ, chỉ có Ôn Khải không chê bệnh của anh, nhẫn nhục chịu đựng ở bên nhau với anh. Cái này mấy ngày hôm trước vừa trở về, hơn nữa trước đó cậu ấy lực bài chúng nghị nhất định phải đi cứu anh, lại truyền Ôn Khải đối với anh khăng khăng một mực, nhưng mà anh lại đều không tới tìm cậu ấy, chắc là nói bậy...”

“Anh cứ nghe cho vui, anh cũng biết đám thuộc hạ này của anh mỗi ngày đều tiêu khiển thời gian như vậy.”

“Ừm.”

Khóe miệng Kỷ Diệu Minh không tự giác nhếch lên, nói: “Các cậu còn rất biết viết truyện.”

Nhung Khâu thấy người không có nhăn mặt, có chút kinh ngạc: “Một chuyện truyền ba lần liền biến dạng, huống chi nghe tới chỗ tôi đây cũng không biết đã qua mấy tay. Vậy Đội trưởng không có việc gì chúng tôi liền tan tầm trước.”

“Có một điểm không đúng.”

Mới vừa tính toán đi Nhung Khâu bị Kỷ Diệu Minh gọi lại: “Là tôi đối với Ôn Khải khăng khăng một mực, để cậu ấy bị liên lụy vào phong ba đều không phải bổn ý của tôi, nhưng mà chúng tôi không có kết thúc, quan hệ giữa chúng tôi càng không có bị tuyên án tử hình, là tôi đang tìm cách theo đuổi cậu ấy. Lát nữa phiền cậu giúp tôi sửa lại phiên bản tin tức một chút.”

Vai bị vỗ hai cái, liền thấy người kia quay lại mở cửa xe lấy đồ vật, xoay người đi vào khu huấn luyện.

Nhung Khâu cười mắng một câu.

“Thật là có bệnh.”


Trong lầu, Ôn Khải nhìn thời gian rửa tay sạch sẽ. Khoảng cách 6 giờ còn hơn bốn mươi phút, đồ vật cũng làm gần xong, chỉ còn thừa một cái cơ giáp cần làm lại, đại khái không dùng được nửa giờ là có thể chuẩn bị xong.

Gõ gõ.

“Có người, vào đi.”

Ôn Khải khom lưng cầm hộp dụng cụ ngước mắt, chỉ liếc mắt một cái liền sững sờ tại chỗ ——

Người chỉ mặc áo sơ mi áo khoác nghiêng đầu về phía cậu cười khẽ, cổ tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực.

Trong chớp mắt người nọ đi đến trước mặt, đưa cái hộp quà màu đen trong tay cho cậu ấy.

“Quà, mở ra xem thử.”

Ôn Khải chớp chớp mắt không có tiếp.

Cậu ấy chỉ là lại lần nữa đỏ mặt đánh giá lên xuống một phen, nhẹ giọng bật thốt lên: “Có yến hội?”

Kỷ Diệu Minh bật cười, nhìn người hoàn toàn không biết che giấu tâm tình, nhân tố tà ác của anh lại bắt đầu rục rịch. Anh đè người đến bên cạnh bàn, Ôn Khải lấy ra hộp dụng cụ sợ làm dơ quần áo của anh, đầu hơi hơi ngả về phía sau.

“Anh sao lại tới đây sớm như vậy?”

Kỷ Diệu Minh: “Ừm... Nhớ em nên tới.”

“Anh còn mặc long trọng như vậy.” Ánh mắt Ôn Khải không tự giác nhìn về phía ngực anh, áo sơ mi màu rượu vang đỏ bó sát trên người anh, vừa vặn phác họa ra cơ bắp của anh, áo khoác lại rất tốt làm nổi bật đường eo của anh. Ôn Khải xem đến là mặt đỏ rồi lại đỏ.

Kỷ Diệu Minh tiến đến bên tai cậu ấy, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ gò má cậu: “Thích không?”

Ôn Khải hoảng loạn đẩy anh một phen. Vừa rồi lúc người đi vào cửa không đóng, hiện tại thời gian này đúng là tan tầm, người đi lại nhiều như vậy.

Mặt Kỷ Diệu Minh lập tức tối sầm xuống.

“Không không, không phải.” Ôn Khải vội vàng giải thích: “Chờ về nhà được không? Ở đây người quá nhiều.”

“Hơn nữa.” Câu này Ôn Khải nói thật lòng, “Nơi này dơ, anh đi phòng nghỉ chờ tôi đi, tôi lập tức tới.”

“Không cần.”

Kỷ Diệu Minh đứng dậy, tùy ý nhìn phòng làm việc, thuận tay kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống: “Nơi này khá tốt.”

Ôn Khải nhìn người không nói hai lời ngồi xuống mặt nặng trịch, rồi sau đó lại thấy người kéo cậu qua, nhét lễ vật vào trong tay cậu ấy.

“Mở ra xem, em sẽ thích.”

Trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Chỉ bằng cái trọng lượng này để xem, hẳn là không phải cái gì linh kiện công cụ gì đó, nhưng hộp lớn nhỏ, cũng không phải máy khoan điện lớn hay cái gì.

Ôn Khải đặt hộp dụng cụ ở dưới chân, lau tay hai cái, mới mở hộp ra.

Một khẩu súng lục M1911 toàn thân màu bạc sáng bóng, một khẩu khác là toàn thân màu đen nhánh. Hai khẩu súng đầu đuôi đặt ngược nhau. Ánh mắt Ôn Khải lập tức sáng lên.

Nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, khẩu súng màu bạc sáng bóng kia cậu ấy quá quen thuộc, nhưng khẩu súng kia đang ở trong nhà cậu ấy, hẳn là chỉ là trùng hợp đi, lại không phải vật độc nhất, hơn nữa nhìn qua so với khẩu cậu ấy giấu đi muốn mới hơn nhiều.

“Cái này quá quý, hơn nữa tôi có đại hỏa, không mấy khi dùng súng lục.”

Kỷ Diệu Minh nhìn cậu ấy, nói: “Rất thích hợp em, trưng bày sưu tầm cũng có thể, tôi đã sớm cảm thấy khẩu này rất hợp với em.” Anh đứng dậy rũ lông mi giơ tay chạm vào khẩu màu bạc sáng bóng kia: “Bên cạnh khẩu này tay cầm nhẹ hơn một chút, thích hợp lấy ra huấn luyện, em muốn đi trường bắn huấn luyện lúc có thể dùng khẩu này.”

“Đừng cự tuyệt tôi.” Kỷ Diệu Minh một lần nữa đè người trở lại bên bàn làm việc. Chống tay lên mặt bàn, Kỷ Diệu Minh ngẩng đầu nhìn người trước mắt. Lông mi Ôn Khải khống chế không được run vài cái. Kỷ Diệu Minh cười vòng người vào trong ngực.

“Em rõ ràng rất thích, thích thì tiếp thu.”

Ôn Khải dựa vào vai anh đỏ mặt gật gật đầu: “Cảm ơn, tôi xác thật rất thích.”

Hai người cứ như vậy dựa vào nhau, cho đến khi bên ngoài hành lang cũng không còn tiếng bước chân. Ôn Khải đột nhiên nhớ tới, hỏi: “Anh tới lúc nãy cứ như vậy đi vào?”

Kỷ Diệu Minh buông tay, gật đầu.

“Có vấn đề gì sao?”

Ôn Khải khựng lại, ngay sau đó cố gắng nén khóe miệng, nhưng vẫn nói: “Không có gì.” Tên này là thật sự không biết hôm nay mình mặc rất dễ thấy sao? Đoạn đường này đã có bao nhiêu người nhìn thấy bộ dạng này của anh? Nghĩ đến thôi đã muốn điên rồi.

Nhận thấy được cảm xúc của người trước mắt đột biến, Kỷ Diệu Minh cũng nhăn mày lại. Sau một lúc lâu, anh cười một tiếng, không nghe ra vui vẻ hay tự giễu.

“Em là không muốn để người khác nhìn thấy tôi tới tìm em sao?”

“Cái gì?”

Bực bội trong lòng chợt bốc lên, Kỷ Diệu Minh nói: “Tôi thực sự không được ưa nhìn sao?”

Ôn Khải lập tức nóng nảy.

“Tôi không phải cái ý đó,” đặt lễ vật trong tay xuống, Ôn Khải bắt lấy tay anh, “Tôi...” Ánh mắt có chút mơ hồ không xác định. Thấy bộ dạng cậu ấy, tâm Kỷ Diệu Minh càng chìm xuống.

“Em ——” Giọng nói đều trở nên thấp hèn. Giơ tay cọ khóe mắt Ôn Khải, nơi đó có chút đỏ lên. Kỷ Diệu Minh nhìn chằm chằm đôi mắt lóe lên ánh nước của cậu ấy vài phút sau, vẫn thở dài: “Không có việc gì, em không muốn làm cho bọn họ biết tôi liền không nói với bọn họ, không có việc gì, chỉ cần em là của tôi là được, yêu nhau bí mật cũng rất kích thích.”

Ôn Khải quả thực đều phải cười vì tức giận. Người này sao lại càng lớn tuổi càng không biết hờn dỗi.

Cậu ấy hít sâu một hơi, lúc này mới nói: “... Anh hôm nay quá gợi cảm, tôi... Tôi không muốn người khác nhìn anh.”

Kỷ Diệu Minh sửng sốt.

Giây tiếp theo lỗ tai nối liền với gò má, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ ửng một mảng lớn.

“Ôn Khải.”

Ôn Khải còn đang đắm chìm trong sự mất mặt và xấu hổ bị anh gọi đến sững sờ, lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ là giây tiếp theo, hương cam quýt cuộn tròn và mùi xăng của phòng làm việc xen lẫn vào môi cậu ấy. Hai chân bị người dùng chân ép tách ra, người cũng bị ép đến ngửa về phía sau, gáy lại bị người hung hăng chế trụ không cho cậu ấy trốn thoát.

Lưỡi thăm dò qua mỗi một tấc lãnh địa của cậu ấy, thẳng đến khi còn lại một hơi, cuối cùng mới đẩy người ra, cậu ấy từng ngụm từng ngụm hô hấp.

Ánh mắt Kỷ Diệu Minh thẳng tắp, vì một loại huyết khí không thể nói được làm khóe mắt chảy xuống một vệt hồng. Ôn Khải hoàn hồn ngẩng đầu nhìn anh thì trực tiếp hoảng sợ.

Bản thân anh lại tùy tay lau một cái, ánh mắt không rời khỏi người Ôn Khải một khắc. Mà Ôn Khải bị dọa đến run rẩy lấy giấy cho anh lau máu mũi.

“Anh thật là...” Ôn Khải thật sự không có biện pháp: “Anh cứ hại tôi đi, từ nhỏ đến lớn đều là.”

“Ừm, em nói đúng, tôi yêu em.”

“Đừng có ba hoa, đều là vì anh tôi hôm nay công việc đều không hoàn thành.”

Kỷ Diệu Minh ngoan ngoãn cúi đầu đứng tại chỗ nhìn Ôn Khải không chê phiền phức mà lau cho anh, nghe cậu ấy quở trách anh. Nhưng anh cảm thấy nội tâm chưa từng có một khắc giống hiện tại yên tĩnh, ngay cả khóe môi cười cũng sâu hơn vài phần.

“Anh còn cười!” Ôn Khải trừng mắt nhìn anh một cái: “Được rồi máu ngừng rồi, thời gian cũng gần đúng chúng ta đi đón ——”

“Ôn học trưởng?”

Đột nhiên một thanh âm vang lên, hai người đang giơ tay còn chưa buông xuống liền hướng cửa nhìn lại.

Chỉ thấy Quyền Mặc cũng mặc một thân vest thẳng thớm, chỉ là sắc mặt cậu ta cũng không tốt. Bó hoa hồng trong ngực nở rộ đến rực lửa, càng làm nổi bật vẻ mặt cậu ta trắng bệch đến kỳ cục. Nhưng dù vậy cậu ta vẫn hướng tới hai người cười đến xán lạn.

“Tôi tới đón anh.”

back top