CHƯƠNG 65: TRỞ VỀ FJELKEBACK (CANH HAI)
Ngày xuất viện, bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng không được hoạt động mạnh mà cần tĩnh dưỡng. Ôn Khải trở về nhà. Nằm hơn nửa tháng trong bệnh viện khiến cậu cảm thấy cả người đều như bị phế đi. Hơn nữa, một ngày trước khi xuất viện, bác sĩ đã điều chỉnh cánh tay cho cậu ấy, lắp lại và dặn dò cậu ấy có thể tiếp tục dùng pheromone để điều phối mức độ thích ứng.
Cậu lúc này mới biết Kỷ Diệu Minh từ trước đến nay đều âm thầm giúp cậu ấy.
Ôn Khải mở đèn, quay người về phía người đang mang lỉnh kỉnh đồ đạc bước vào cửa, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cho nên tại sao anh cứ nhất quyết phải dọn đến chỗ tôi? Chỗ tôi không có phòng dư, anh ở đây sẽ không quen, vẫn là về nhà Kỷ ở đi.”
Kỷ Diệu Minh không hề bận tâm: “Nơi này gần tổng bộ, đi báo cáo chỉ mất vài phút là đến, hơn nữa gần đây tôi không có việc gì, có thể chăm sóc em.”
Đúng vậy, một ngày trước khi xuất viện, tức là hôm qua, Ôn Khải biết Kỷ Diệu Minh có thể ở bệnh viện chăm sóc cậu lâu như vậy là bởi vì tổng bộ trước đó đã khẩn cấp tạm dừng hết thảy hoạt động quân sự của anh do chuyện Kỷ Độ Phong, cho đến hôm qua thông báo mới chính thức được ban hành. Anh sẽ phải đợi đến khi chuyện Kỷ Độ Phong điều tra rõ mới có thể khôi phục hoạt động.
“Vốn dĩ tôi đã không có việc gì, tôi tự mình có thể làm được, hơn nữa còn có Tháp Y Mễ Á ở... Quên mất, nó không ở.”
Kỷ Diệu Minh sờ sờ mũi.
Quên mất cái quả cầu kia rồi.
Ôn Khải nghĩ đến: “Nó ở nhà Giản Hữu An đúng không, lát nữa tôi đi đón nó về.”
“Kỳ thật...” Kỷ Diệu Minh vòng lấy cậu.
Ôn Khải: “Kỳ thật cái gì? Đừng tưởng là tôi không biết ngày đó anh đánh gãy một chân của Giản Hữu An, hiện tại cậu ta còn đang chống nạng.”
Hôm sau Từ Trục đến thăm cậu thì đã nói cho cậu biết. Cùng ngày bị gãy chân, cùng ngày lại ở phòng bệnh bên cạnh bó bột.
“Cậu ta muốn đá tôi một cái, nhưng lực độ và phương hướng không khống chế tốt, trực tiếp đá vào cột đèn đường. Tôi có thể có cách nào?” Kỷ Diệu Minh vô tội chớp chớp mắt: “Vẫn là tôi kéo cậu ta đến phòng bệnh.”
Ôn Khải trầm mặc.
“Còn nữa Tháp Y Mễ Á không ở nhà cậu ta, tôi đã đón về rồi.”
Ánh mắt bay nhanh liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, Ôn Khải đột nhiên tim đập nhanh hơn: “Đón về đâu?”
“Ở ký túc xá căn cứ, muốn cho nó xem nơi em sinh hoạt hiện tại, nó còn rất thích.”
Anh lại nói: “Đã bảo Lục Tư Ân đi lấy, hai ngày nữa anh ấy về thủ đô sẽ mang đến.”
Quả nhiên ba ngày sau, Lục Tư Ân với hai vòng quầng thâm lớn dưới mắt gõ cửa nhà cậu. Một quả cầu lăn lóc từ sau lưng anh ta vào cửa, thẳng tiến chỗ Ôn Khải, không cần người ta nói nó đã lẩm bẩm lên.
“Cảm ơn Tư Ân ca.”
Lục Tư Ân ngồi phịch xuống sô pha. Kể từ Kỷ Diệu Minh nghỉ phép, toàn bộ khu một đều do anh ta phụ trách. Hàng ngày anh ta không phải trên đường đến tổng bộ thủ đô để xin phê duyệt, thì cũng là trên đường về khu một để giải quyết mớ hỗn độn.
“Tôi sắp không ổn rồi, Ôn à, cứu cứu anh trai cậu đi. Từ đâu ra mà nhiều đơn xin nghỉ thế, từ đâu ra mà nhiều cấp dưới không khiến người ta bớt lo thế... Tôi không được, không làm nổi nữa rồi.”
Trong chớp mắt, chỉ thấy người đeo tạp dề màu xám tinh thần sảng khoái bước ra từ phòng bếp, còn bưng một món ăn mặn đủ màu sắc, hương vị đặt lên bàn.
“Kỷ Diệu Minh!” Lục Tư Ân giơ ngón tay Liên minh hữu hảo về phía anh, “Cho tôi nghỉ, tôi không làm.”
Cởi tạp dề, Kỷ Diệu Minh cười nói: “Xin lỗi nhé, tôi hiện tại bị tạm thời đình chỉ chức vụ, cậu bây giờ mới là quyền Thủ tịch chấp hành quan.”
“Lâm thời.”
“Lâm thời cũng là Lục trưởng quan.”
Lục Tư Ân định mở miệng cãi lại hai câu, nhưng máy truyền tin rung lên, thật đáng tiếc khiến anh ta phải rời đi. Hơn nữa người nào đó còn rất oán hận mà bưng đĩa thịt mới ra lò đi mất, nghênh ngang mà đi dưới ánh mắt cạn lời của hai người, chỉ để lại cho bọn họ một cái bóng gáy màu trắng đẹp đẽ.
“Tôi làm lại một phần.” Kỷ Diệu Minh đeo tạp dề lại, hướng về phía phòng tắm chỉ chỉ: “Nước đã xả sẵn, em tắm xong ra là vừa lúc có thể ăn.”
Ôn Khải gật gật đầu.
Cửa bên kia vừa đóng, người định lại vào phòng bếp lại bị viên cầu nhỏ va hai cái.
Kỷ Diệu Minh vòng qua nó vào phòng bếp, nói: “Chuyện gì?”
Tháp Y Mễ Á xoay hai vòng tại chỗ: “Anh với chủ nhân có quan hệ gì à, tại sao anh có thể ngủ chung giường với chủ nhân? Tháp Y Mễ Á còn không thể.”
Kỷ Diệu Minh cười khẽ một tiếng: “Có lẽ vì chủ nhân của mày yêu tao nhiều hơn một chút.”
Tháp Y Mễ Á: “......” Quả nhiên không phân tích sai, cái tên man rợ (dã nhân) này chủ nhân mang về là người xấu.
Đột nhiên nó quay đầu liền đi. Kỷ Diệu Minh nhìn nó một cái, nghĩ thầm đồ vật không lớn, tâm hồn cũng bé, mắt thấy nó lăn đến trước một cánh cửa, chầm chậm húc từng chút, từng chút một.
Kỷ Diệu Minh:?
Anh vẫn luôn không rõ lắm nên dùng cái thứ này như thế nào. Lần trước lấy về một bộ cũng thế, bảo nó rẽ trái nó rẽ phải, bảo nó quẹo vào nó lùi lại, tóm lại không biết là cố ý tra tấn anh hay là chính nó không học được cách dùng.
Hắn lau tay đi lên trước, ngồi xổm xuống, một tay ấn đầu nó, ngăn lại hành vi “tự hủy” kiểu người máy này.
Ngẩng đầu nhìn cánh cửa, cánh cửa này từ lúc cậu ấy về liền đóng chặt, cũng không thấy Ôn Khải ra vào, có lẽ chỉ là phòng bỏ không.
“Mày làm gì? Muốn đi vào?”
Tháp Y Mễ Á không nói, chỉ là vẻ mặt dữ tợn bảo anh buông nó ra.
“Liên minh hiện tại còn chưa ban hành dự luật an toàn thân thể người máy, mày nếu hỏng rồi, tao nên giải thích với chủ nhân của mày như thế nào? Vốn đang bình thường, kết quả cậu ấy không thấy một lát liền hỏng rồi? Đừng nghĩ gài tao.”
Tháp Y Mễ Á hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đắc ý: “Anh biết cái gì, đây là căn cứ bí mật của tao và chủ nhân, anh chưa được vào, vẫn là chủ nhân thích tao nhiều hơn một chút.”
Nghe vậy, Kỷ Diệu Minh không khỏi nhìn về phía cánh cửa nhiều hơn hai mắt.
Căn cứ bí mật?
Cùng cái viên cầu nhỏ này?
“Hừ hừ, cái này chỉ có tao và chủ nhân đi vào thôi nha. Đều là vì anh ở đây chủ nhân mới không đi vào... Anh đừng nhìn tao, tao mới sẽ không mở cửa cho anh đâu hừ, cho dù là cầu xin tao tao cũng sẽ không mở cho anh.”
Tháp Y Mễ Á lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt đắc ý vô cùng. Kỷ Diệu Minh đứng dậy thong dong nhìn cái khóa điện tử kia.
Cho nên không phải cái gì phòng tạp vật à...
Ôn Khải lau tóc đi ra, Kỷ Diệu Minh đang ở trong phòng bếp xào đồ ăn. Cậu ấy lại gần, cười khúc khích: “Còn bao lâu nữa xong? Tắm rửa xong càng đói bụng.”
“Lập tức.”
Vừa dứt lời Kỷ Diệu Minh liền chuyển đồ ăn trong nồi qua bàn. Ôn Khải ngồi ở bên bàn ăn chờ ăn cơm, hướng về phía mặt đất ngó trái ngó phải, nhìn một lúc lâu mới phát hiện thiếu điểm cái gì.
“Tháp Y Mễ Á? Đi đâu rồi?”
Kỳ quái, thường lui tới hễ kêu là có thể lại đây, tên này giống như cái đuôi theo người hôm nay thế nhưng thành thật, sao lại thế này?
Kỷ Diệu Minh thu thập xong đi ra, nghe thấy cậu ấy hỏi thì dừng một chút, rồi sau đó trầm giọng nói: “Mới về phòng ngủ nạp điện đi, có lẽ trước đó tôi dẫn nó đi thì không có mang theo thiết bị sạc, chắc là sắp chết đói rồi.”
Ôn Khải bất đắc dĩ cười cười: “Anh vào bằng cách nào?”
Đôi đũa khựng lại, Kỷ Diệu Minh thẳng thắn: “Hỏi Giản Hữu An.”
“Thật không đáng tin.” Ôn Khải lặng lẽ ghi nợ cho Giản Hữu An trong lòng, lại nghe thấy Kỷ Diệu Minh nói: “Ừm, cho nên về sau có việc trực tiếp tìm tôi.”
Ôn Khải cắn đũa trầm tư.
Dường như cũng chẳng tốt hơn chút nào?
Cuộc sống an nhàn như vậy liên tiếp qua được một tuần. Đột nhiên có một ngày Kỷ Diệu Minh bị tổng bộ triệu tập đi. Ôn Khải ở nhà tìm việc thì đột nhiên nhận được một thông báo.
Thông báo bác bỏ đơn xin từ chức.
【 Máy móc sư Ôn Khải, công hào 549266464, xét thấy biểu hiện hoạt động gần đây của ngài, vì có liên quan đến sự kiện trọng đại, tạm thời không chấp thuận đơn xin. 】
Thông báo tới quá đột ngột. Cậu đã cam chịu chấp nhận việc mình đã từ chức thành công, kết quả chỉ tương đương với cho cậu ấy nghỉ phép?
Cửa lớn "tích tích" hai tiếng sau bị mở ra, Kỷ Diệu Minh bước vào. Ôn Khải hơi mở miệng, nhìn người đang đi tới, vẫn hỏi: “Đơn xin từ chức của tôi sao lại không được thông qua?”
Kỷ Diệu Minh gật đầu: “Vừa lúc.”
“Cái gì vừa lúc?”
“Chuyện Kỷ Độ Phong đã điều tra gần xong. Bản chất việc hắn làm quá tồi tệ. Nhân viên và thông tin liên quan đến hắn đều nằm trong phạm vi nhạy cảm, bị bác bỏ cũng hợp tình hợp lý.” Kỷ Diệu Minh lại nói: “Chuyện của hắn đã gần như xong rồi. Ngày mai tôi liền phải về khu một...” Anh nhìn về phía Ôn Khải, ánh mắt khựng lại, “Muốn cùng nhau đi không?”
Ngày hôm sau phi thuyền cất cánh đồng thời, thông báo hủy bỏ việc tạm thời đình chỉ chức vụ của Kỷ Diệu Minh đã được ban hành. Ba ngày sau, họ đã đến căn cứ Fjelkeback. Lần này đến, Ôn Khải cũng mang theo Tháp Y Mễ Á, bao gồm cả thiết bị sạc.
“Hết thảy cứ theo lẽ thường, không cần đặc biệt chăm sóc tôi,” Ôn Khải sắp xếp Tháp Y Mễ Á ổn thỏa trong nhà rồi nói với Kỷ Diệu Minh: “Tôi rõ rồi, lời bác sĩ nói vẫn phải nghe theo.”
Kỷ Diệu Minh gật đầu, tin cậu ấy sẽ không làm bậy, lại dặn dò: “Lát nữa đi chỗ Hứa bác sĩ một chuyến, bảo anh ta làm cho em một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng.”
Ôn Khải cảm thấy không cần thiết: “Hai ngày trước phúc tra bác sĩ nói không có gì vấn đề, Hứa bác sĩ cũng bận.”
“Hứa bác sĩ là học trò của Luân Nặc,” nghe được tên, động tác đeo bao tay của Ôn Khải đều chậm vài phần, “Về pheromone anh ta giỏi nhất.”
Tầng hầm. Ở bên cạnh dụng cụ quen thuộc đứng dậy sau, Ôn Khải hỏi Hứa bác sĩ kết quả.
“Ừm... Vấn đề không lớn.” Hứa Hoành Thâm vừa xem màn hình vừa xem Ôn Khải: “Không có gì vấn đề, nhưng là vẫn còn vi lượng, hơn nữa phân tích ra không giống pheromone của Kỷ Diệu Minh... Em có ăn cái gì không?”
Ôn Khải xua tay: “Bị người tiêm một mũi.” Nói xong cậu ấy còn dùng tay mô tả một chút độ dài ngắn béo gầy, càng làm Hứa bác sĩ hoảng sợ.
“Ai mà tiêm pheromone vào trong cơ thể Beta, điên rồi sao! Chẳng có tác dụng gì, còn tạo thành gánh nặng cho cơ thể.”
Ôn Khải đi đến chỗ Hứa bác sĩ đang vò đầu bứt tai, nghĩ một lúc vẫn mở lời.
“Hôm đó tôi thấy Viện trưởng Luân Nặc, ngay tại phòng thí nghiệm kia.” Cậu ấy tận khả năng mô tả trạng thái người nhìn thấy một lần, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn không nói chuyện suýt chút nữa bị phế.
Hứa bác sĩ nghe xong chỉ là hừ cười lên: “Còn sống đó hả? Tôi cho rằng mười mấy năm trước đã chết rồi.”
Ôn Khải không ngốc, ngữ khí Hứa bác sĩ nghe tới rất khinh thường, thậm chí, rất chán ghét.
“Anh ta à, anh ta quả thật là thầy tôi. Em có cảm thấy tôi sẽ thương cảm với những gì anh ta gặp phải không?”
Hứa bác sĩ ngửa ra sau dựa ở trên ghế, duỗi người một cách khoan khoái, rồi sau đó đứng dậy lại lần nữa cắm tay vào trong túi.
“Trước kia anh ta đắc tội không ít người. Lúc ấy tôi đã biết anh ta cùng một số người không có ý đồ tốt làm nghiên cứu gì đó. Lúc đó anh ta cũng mời tôi tham gia đề tài kia, còn nói gì bảo tôi tốt nghiệp xong, tương lai tiền đồ rất xán lạn.”
Anh ta uống một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Tôi không đi, tôi cảm thấy không đáng tin. Việc biến pheromone của một người từ 1 thành 100, còn có chút hy vọng; nhưng anh ta lại vọng tưởng làm chỉ số này từ 0 biến thành 100, này quả thực là chuyện viển vông.”
Ôn Khải tưởng tượng đến kết cục của Luân Nặc, vô cùng khâm phục sự tinh ranh của người trước mắt, mặc dù trải qua thời gian dài như vậy vẫn là một vẻ mới ngủ dậy.
“À đúng rồi.” Anh ta đột nhiên nghiêng người về phía trước, tay chống lên bàn áp sát, vẻ mặt hớn hở: “Em có biết Kỷ Diệu Minh gọi điện thoại bảo tôi mở định vị của em lên lúc đó tôi có tâm trạng gì không?”
Ôn Khải thử thăm dò: “Nghi ngờ?”
“Sai!”
Hứa bác sĩ thở dài: “Sợ tôi không điều chỉnh kịp sau hai giây thì cái đầu của tôi chịu trách nhiệm.”
Dọa người như vậy sao? Nhưng mà nếu đã nói tới đây.
“Hứa bác sĩ, cái thiết bị định vị này có thể tháo xuống không?”
Hứa Hoành Thâm nhìn thoáng qua tay, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em muốn tháo? Giống nhau đều có thể tháo dỡ, nhưng mà cái này không được. Cái này là lúc chế tạo đã trực tiếp khảm vào bên trong, ở vị trí trung tâm nhất. Em nếu muốn tháo xuống, chi bằng trực tiếp thay một cái tay giả khác, như vậy tiết kiệm công sức hơn.”
“Không phải muốn tháo, chỉ là dò hỏi một chút. Kia cái này có thể đóng, anh không thì hiện tại giúp tôi đóng đi.”
Hứa Hoành Thâm nhướng mày cự tuyệt cậu ấy.
“Không có việc gì, Kỷ Diệu Minh đã hứa với tôi là sẽ không xem tung tích của em khi chưa có sự cho phép của em nữa, nhưng mà vì sợ xảy ra sự cố, để phòng ngừa bất trắc vẫn dặn tôi phải mở.”
Đi ra cửa, lời Hứa bác sĩ còn ở bên tai: “Anh ấy không phải nói lời nói suông, em không cần quá lo lắng.”
Mà người ngồi trong văn phòng, nhìn chấm đỏ ở tầng hầm căn cứ huấn luyện hơn một giờ vẫn không động đậy, tâm tình lập tức vui vẻ lên.
“Đây là văn kiện của tháng này, không có gì vấn đề tôi đều đã ký thay xong rồi. Phần còn lại phiền cậu xem lại một chút.”
Lục Tư Ân ở một bên báo cáo một cách máy móc trong vẻ uể oải: “Còn có, đây là những ghi chép hội nghị mấy tuần này, tôi đều chỉnh lý xong ghi nhớ kỹ rồi, tập trung xem mấy mục tôi đã đánh dấu.”
“Cuối cùng.” Lục Tư Ân thở dài một hơi thật sâu, “Cậu bé Quyền Mặc này lại tới thúc giục. Cậu muốn tôi nói cho người khác là cậu đã tới và đang ở căn cứ sao?”
“Bảo cậu ta chờ tôi sắp xếp, huấn luyện cho tốt đừng mỗi ngày nghĩ vớ vẩn. Đợi thêm hai ngày tôi sẽ kiểm tra thành quả.”
Lục Tư Ân gật gật đầu: “Còn có... Tôi muốn nghỉ!!!”
Một bên Lục Tư Ân đang căm phẫn, một bên ông chủ nhà mình đã sớm hồn bay lên mây. Căn bản không có tiếng động gì, cuối cùng còn mở miệng hỏi một câu:
“Cậu nói, Ôn Khải hắn sẽ thích kiểu dáng nhẫn cưới nào?”
Lục Tư Ân: “?”
Sếp nhà anh ta đang hỏi ý kiến của một người không có chút kinh nghiệm yêu đương nào đáng tham khảo, hơn nữa đã tăng ca liên tục một tháng không thể về nhà ôm người yêu sao?
Thở phì phì đóng cửa đi ra, Lục Tư Ân ở góc rẽ chào Ôn Khải, cũng tương tự chào người đang nói chuyện cùng Ôn Khải.
Từ từ.
Anh ta lùi lại vài bước "cộp cộp cộp", nhìn người mới vốn nên ở trại huấn luyện từ trên xuống dưới.
“Ai bảo cậu tới bên này?”
Quyền Mặc: “Tiểu đội trưởng bảo tôi tới tìm Kỷ đội trưởng thương lượng một chút kế hoạch huấn luyện của tôi, anh ấy nói anh ấy không dạy tôi nổi.”
Thiên tài chết tiệt! Huấn luyện cũng giỏi như vậy.
Lục Tư Ân cười vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, lại hỏi Ôn Khải: “Tiểu Ôn Khải sao lại tới đây? Tìm Kỷ đội trưởng?”
Ôn Khải gật đầu: “Mới từ chỗ Hứa bác sĩ lại đây. Cánh tay hơi khó chịu, tới nhờ Kỷ đội trưởng giúp điều chỉnh một chút.” Quay đầu lại đối Quyền Mặc nói: “Nếu thời gian cho phép, tối mai cậu xem có được không?”
Mắt người trẻ tuổi sáng rực lên lập tức.
“Vâng!”
Hai người nhìn theo cậu ta rời đi, Lục Tư Ân hơi bối rối gãi đầu: “Chỉ hai người các cậu thôi sao?”
Ôn Khải cười lắc đầu: “Còn có Kỷ Diệu Minh. Gặp phải loại hài tử này trong lòng ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng, một mình tôi không được... Hoặc là Tư Ân ca có hứng thú tới cùng nhau không? Coi như tiệc liên hoan.”
Lục Tư Ân vội vàng cự tuyệt.
“Tha cho tôi đi. Tôi hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ. Phiền cậu giúp tôi chuyển cáo một chút những người khác, bất luận hoạt động xã giao nào xin tự động che chắn tôi ra. Huống hồ đợi thêm mấy ngày người được đề cử Thủ tịch chiến khu lại liền ra tới. Không phải tôi thổi, khả năng rất cao lại là Diệu Minh. Đến lúc đó lại phải bận lên.”
“Lại là?”
“À,” Lục Tư Ân trực tiếp đầu óc không tự hỏi, “Trước kia hai lần bình chọn đám lão già đó đều chọn cậu ấy, nhưng mà cậu ấy không chịu đi. Tôi cảm thấy cậu ấy yêu khu một quá sâu đậm, không muốn rời khỏi nơi này.”
Nhìn theo Lục Tư Ân đi xa, Ôn Khải mục tiêu minh xác gõ gõ cửa văn phòng lãnh đạo, ngay sau đó đẩy cửa văn phòng. Mới vừa bước vào, Ôn Khải liền thấy người thiếu chút nữa liền phải bị đầy bàn văn kiện bao phủ. Kỷ Diệu Minh thấy người đến là cậu ấy, lập tức hỏi: “Thế nào? Hứa Hoành Thâm nói sao?”
“Anh ấy nói người tiêm pheromone vào Beta là có bệnh.”
Ôn Khải lại nói: “Anh hiện tại có thời gian không? Vừa định trực tiếp đi bên hậu cần để làm việc, phát hiện cánh tay cứng đờ quá.”
“Tới.” Kỷ Diệu Minh không nói hai lời ôm cậu ấy vào lòng, để cậu ấy ngồi lên đùi, từ từ và nhẹ nhàng phóng thích pheromone.
“À, đúng rồi,” Ôn Khải nhìn gương mặt nghiêm túc của anh ấy, đột nhiên nhớ ra: “Tôi hẹn tối mai cùng Quyền Mặc ăn cơm, ngày mai anh có thời gian không?”