CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 64

CHƯƠNG 64: ẤU TRĨ (CANH MỘT)

Sau đó liên tiếp (liên tiếp) ba ngày, cánh cửa (cái này phòng bệnh môn) phòng bệnh này liền chưa từng đóng (không đóng lại) lại. Kỷ Diệu Minh tự nhiên cũng bị vô tình mà đẩy (tễ) ra một bên, yên lặng nghe bọn họ trò chuyện (nói chuyện phiếm). Đầu tiên là từng tốp (mênh mông một đám tiếp theo một đám) lớn bộ phận (bộ) hậu cần tổng bộ kéo (lại đây) đến, lại chính là Á Bá Tác đặc mang theo cháu trai (tôn tử) hắn đến thăm đứng vài phút. Kia thật đúng là thời điểm hắn thần kinh căng thẳng (khẩn trương) cao độ (độ cao) nhất đời này, đặc biệt nhìn tiểu tử kia muốn tiến lên lại kiêng kị hắn ở đây bộ dáng, răng hàm sau đều phải cắn.

“Ôn Khải! Cậu (Ngươi) còn sống sao?” Này không, Ôn Lí Phỉ lại hấp tấp (hấp tấp) bước (tiến vào) vào trên đôi giày cao gót siêu cao (siêu cao gót) của nàng, phía sau đi theo mấy cái đại hán cường tráng, trong tay lỉnh kỉnh (thất thất bát bát lấy) đều là đồ bồi bổ (đồ bổ).

“Chị (Ngươi tỷ) tới thăm em, ai u ~~ gầy (gầy) cả rồi.”

Ôn Lí Phỉ ôm Ôn Khải chính là khóc. Ôn Khải hoạt động bất tiện (hoạt động không tiện) trước mắt chỉ có thể dùng cánh tay phải vỗ lưng (phía sau lưng) chị mình: “Không chết, sống rất tốt (sống được hảo hảo).”

Ôn Lí Phỉ ngậm nước mắt, nghẹn ngào (nghẹn ngào): “Tiểu tử thối em còn chơi mất tích, chị (ta) đều tìm không thấy em ở đâu, chị (ta) có thể ăn em không thành (thành)? Đến cả chị còn không nói cho.”

Ôn Khải lập tức nói: “Tôi sai rồi chị, về sau bảo đảm sẽ không như vậy.”

“Còn có về sau? Em lần này trở về không được đi (không được đi) nơi nào hết. Công ty hiện tại cũng chậm rãi đi vào quỹ đạo không có bận rộn như vậy, em muốn đi chỗ nào chị (tỷ) cùng em cùng nhau.”

“Khụ khụ.”

Phía sau Ôn Lí Phỉ truyền đến một trận tiếng ho khan, nàng xoay người nhìn thoáng qua: “Kỷ trung giáo cũng ở à, lần này thật là thật cám ơn anh (ngươi), hôm nào mời (thỉnh) anh tới trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Không rõ (không rõ nguyên do) nhìn về phía bệnh nhân (chính mình bệnh nhân) của mình, Kỷ Diệu Minh cười nói: “Nhất định sẽ ghé thăm (bái phỏng).”

Quay đầu lại tiếp tục nói, Ôn Lí Phỉ thở dài. Ôn Khải lúc này mới phát hiện, chuyến đi (một chuyến) này đi xuống, người chị gái (tỷ tỷ) xinh đẹp (mạo mỹ) trước kia chỉ biết ăn chơi (ăn chơi đàng điếm) của hắn, dưới đáy mắt cũng chất đầy mệt mỏi. Hắn nghe nàng nói: “An Hạ Ngữ từ lúc Ôn Mạc đi vào (đi vào) đến nay vẫn luôn ở khắp nơi (nơi nơi) tìm quan hệ, vẫn luôn ở làm ầm ĩ. Chị (ta) âm thầm cắt đứt (kháp) tất cả (đều) manh mối cho cô ta. Hai ngày trước (trước hai ngày) dọn dẹp một chút đưa người ta đi viện dưỡng lão Bàng Sơn (bàng sơn viện dưỡng lão), nơi đó xa nhà, nhưng là tiện nghi (phương tiện) phục vụ đều không tồi. Em nếu là...”

Ôn Lí Phỉ cau mày lại giãn (triển khai) ra, cuối cùng thở dài: “Em nếu là lo lắng nói, chờ em tốt (hảo) gần như (không sai biệt lắm) chúng ta (đôi ta) cùng đi nhìn cô ta (nàng).”

An Hạ Ngữ sao?

Ôn Khải nhìn (nhìn lại) về phía bầu trời xanh thẳm (xanh thẳm không trung) bên ngoài, người mẹ (cái này mẫu thân) này vẫn luôn mặc kệ hành vi Ôn Mạc, đối với cô ta (nàng), kỳ thật cũng không có gì tình cảm (cảm tình).

Vì thế hắn lắc đầu.

“Người quan trọng có rất nhiều, tạm thời không có gì ý tưởng (ý tưởng) muốn gặp cô ta (nàng).”

Đôi mắt mỹ nữ tóc xoăn (Đại cuộn sóng mỹ nữ) lập tức sáng (sáng lên) tới, thậm chí nhịn không được đấm cánh tay người em trai (thân đệ) mình một cái: “Tiểu tử tốt (Hảo tiểu tử)! Nói thật em muốn thật nói đi gặp cô ta (nàng) chị (ta) thật đúng là khó khăn, chị (ta) nhưng một chút không nghĩ thấy bọn họ.”

Ngay sau đó điện thoại nàng vang lên. Ôn Khải biết nàng bận, nói: “Xem (Xem) đều nhìn, bác sĩ nói tôi không nghiêm trọng, qua hai ngày xuất viện tôi sẽ trở về ở (trụ) hai ngày. Chị đi trước bận đi.” Nói hướng tới (triều) người tựa (ỷ) ở ven tường yên lặng nhìn chăm chú hắn, bốn mắt đối diện, hắn cười khẽ một chút: “Hơn nữa còn có Diệu Minh bên (bồi) tôi, yên tâm đi (hảo).”

Ôn Lí Phỉ hướng (triều) Kỷ Diệu Minh ném (đầu đi) một cái ánh mắt cảm kích, sau đó nghe (chuyển được) điện thoại mang theo một đám (một đại bang) người cửa lại hấp tấp mà rời đi.

“Đối Ôn Lí Phỉ em lại (nhưng thật ra) nói nhiều.”

Kỷ Diệu Minh hừ lạnh một tiếng, nhưng bước chân nhanh (mau bước chân) hướng (triều) Ôn Khải đi qua, “Liền bởi vì có quan hệ huyết thống (huyết thống quan) ——”

“Ôn Khải!!!!”

Một tiếng khí nuốt núi sông (khí nuốt núi sông) trực tiếp khuỷu tay đẩy (khuỷu tay khai) Kỷ Diệu Minh ra. Chờ hai người phản ứng kịp (phản ứng lại đây) thời điểm, Từ Trục đã nhào (bổ nhào) vào trên người người trên giường gào khóc.

“Cái tên khốn (hỗn đản) nhà (cái) cậu!!! Nói tốt cả đời cùng nhau đi, nói tốt cậu nếu không cưới tôi liền không gả, những lời thề (thề non hẹn biển) này đều bị mẹ nó cậu ăn (ăn) sao?”

Kỷ Diệu Minh: “?”

Ôn Khải: “......”

Người trên người ôm thật chặt. Ôn Khải hướng (triều) người sắc mặt đột biến đưa (đệ) cái ánh mắt xấu hổ, hy vọng hắn có thể minh bạch bạn bè hắn chỉ là đang làm trừu tượng (trừu tượng), nhưng người kia không biết là không nhìn thấy vẫn là thấy được cố ý xem nhẹ, sải bước (bước bước chân) liền phải tới bắt (bắt người đem) người nắm (nắm lên) hắn.

“Cho bọn họ hai cái một mình (một chỗ) thời gian được không?”

Tay Kỷ Diệu Minh bị người khống chế (khảm trụ). Hắn quay đầu lại, chỉ thấy người một tay cắm túi quần, đầy mặt oán hận mà nhìn hắn.

“Hữu An?” Ánh mắt Ôn Khải sáng (sáng lên) tới, “Cậu (Ngươi) sao lại (như thế nào) cũng tới?”

Hắn chỉ vào đồ vật người phía sau nhét (nhét vào tới): “Chúng tôi đến thăm em.” Nói hắn hất (vung) tay ghét bỏ mà, để (lưu) Kỷ Diệu Minh một người đứng ở nơi đó, nhanh chóng rút ra một tờ khăn giấy không ngừng chà lau tay vừa rồi bị Giản Hữu An chộp (trảo) qua. Giản Hữu An cười nhạt một tiếng sau lại cười lại gần (tiến đến) mé giường, đem Từ Trục kéo tới: “Thế nào? Cơ thể (Thân thể) khá hơn (khá hơn chút nào) không?”

“Khá hơn nhiều, kỳ thật vốn dĩ liền không có gì vấn đề lớn.”

Cảm thụ được không khí trong phòng bệnh chợt thay đổi, Ôn Khải ở trong lòng yên lặng thở dài.

Không bằng làm hắn đi trên chiến trường giết (sát) hai con dị hình loại (dị hình loại) nhiều hơn, cũng không muốn nằm ở giữa (trung gian) hai người nhìn đối phương không vừa mắt (cho nhau xem đối phương không vừa mắt).

Tròng mắt chuyển động, Ôn Khải đánh trống lảng (đánh thú) cùng Giản Hữu An nói: “Chờ tôi xuất viện lại cùng nhau hẹn (ước) chơi bóng đi.”

Không ngờ (Không từng tưởng) có một ngày Ôn Khải sẽ chủ động cùng hắn hẹn chơi bóng, Giản Hữu An đó là một cái gật đầu như giã tỏi (gật đầu như đảo tỏi giã), ngay cả oán khí vừa rồi gặp phải Kỷ Diệu Minh cũng không có, sống hoàn toàn (thoát thoát) sợ hắn đổi ý.

Giản Hữu An: “Kia nói tốt à, nhưng không cho đổi ý!”

Ôn Khải cười: “Được, đến lúc đó Từ Trục cùng Diệu Minh cũng cùng nhau, người nhiều náo nhiệt.”

Mặt Giản Hữu An lập tức xụ (suy sụp) đi xuống. Kỷ Diệu Minh cũng hoảng sợ không nhiều lắm (nhiều lắm) tranh giành (sính), mặt là một cái xấu (xú) so một cái.

Ôn Khải nhìn căn phòng (phòng) lại lần nữa lâm vào yên tĩnh (tĩnh mịch), tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Mặc kệ (Tính), thích làm gì thì làm đi.

“Hai anh (ngươi) chuyện gì xảy ra?” Lau xong nước mắt Từ Trục nhìn không được, “Người bệnh nhân (bệnh nhân) nằm trên giường còn phải xem hai cái mặt (xú mặt) xấu (xú) của hai anh (các ngươi) à, các anh (ngươi) có bệnh hắn có bệnh à? Đi đi đi!” Từ mỗi (từng cái) tay một cái đẩy (đẩy) người ra ngoài (ra bên ngoài), “Đi ra ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn phiền chết (phiền đã chết) rồi.”

Hai người đồng thời há mồm muốn nói cái gì, đã bị một trận tiếng đóng cửa vô tình mà đóng (đóng). Ngay sau đó hai người ăn ý liếc nhau, lại đồng thời xoay đầu, đứng phân chia (phân đứng) ở hai bên khung cửa, không có chút nào (chút nào) ý tứ muốn hòa giải (tưởng giải hòa).

Không khí rốt cuộc lưu thông.

“Hai cái thiếu gia đầu óc có bệnh.” Từ Trục ngồi xuống bắt đầu lột trái cây, “Ngày ngày (Từng ngày) không biết những người áo cơm không lo (áo cơm vô ưu) này trong đầu nghĩ (suy nghĩ) cái gì.”

“Tôi cũng không rõ ràng (rõ ràng lắm).” Ôn Khải tiếp nhận đút (đầu uy) của Từ Trục, “Hai người bọn họ trước kia không như vậy, quan hệ rất tốt, chúng ta đều là chơi cùng nhau.”

Từ Trục trợn trắng mắt: “Có ích lợi gì? Vậy em lúc sau không cũng (cũng) không mấy (thế nào) lần qua lại (lui tới) cùng bọn họ?”

Ôn Khải bị chọc đến chỗ đau: “......”

Từ Trục lại nói: “Con người (Người) này đều thay đổi (trở nên) nhanh (nhanh), huống hồ những (những cái đó) chuyện ở bên nhau thời niên thiếu (niên thiếu thời điểm), hiện tại nhớ lại đều rất (thực) bé nhỏ không đáng kể (bé nhỏ không đáng kể), có chính mình nhớ lại đều cảm thấy là lịch sử đen (hắc lịch sử). Cho nên có người cảm thấy không có gì đáng quý trọng (nhưng quý trọng) cũng đều nằm trong dự kiến (tại dự kiến bên trong).”

Ôn Khải thở dài, lại tiếp nhận một ngụm đút: “Lời nói là nói như vậy, nhưng em cũng biết, bọn họ không phải là người như vậy, cho nên tôi mới cảm thấy đáng tiếc, rốt cuộc trước kia đều tốt (hảo) như vậy.”

“Chuyện (Nhân gia sự) người ta em cũng đừng bận tâm (nhọc lòng), em không bằng bận tâm (nhọc lòng nhọc lòng) chính em, sao lại (như thế nào) em đi ra ngoài một chuyến trở về liền cái dạng này?” Nói khóe mắt Từ Trục lại bắt đầu long lanh (doanh quang), “Ba năm trước đây em biến mất hơn nửa năm, không rên một tiếng (không rên một tiếng) đi một khu, trở về liền chặt đứt (chặt đứt) một cái cánh tay nằm trên giường bệnh hơn nửa năm; hiện tại em nhìn xem, xương sườn nứt (nứt ra) năm căn, khác tôi cũng chưa (chưa) dám nhìn kỹ, lại đến nằm hơn nửa tháng......”

Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, nước mắt lại càng lăn càng lớn: “Nghe được em vào (tiến) bệnh viện tin tức thời điểm... Em biết tôi cảm giác muốn chìm (chìm vong) trong không khí sao?”

Ôn Khải lần đầu (đầu thứ) cảm thấy bên người hắn đều là một đám mít ướt (khóc bao). Sao lại (như thế nào) một người hai người (một cái hai cái), đều có thể rớt nước mắt như vậy.

“Tôi chỉ (liền) có em một cái bạn bè, em về sau đừng xảy ra chuyện (đã xảy ra chuyện).”

Ôn Khải lấy giấy cho hắn lau nước mắt. Từ Trục nhận lấy (tiếp nhận) hít (hanh nổi lên) nước mũi: “Có nghe (nghe hay không) không!”

Ôn Khải bị hắn làm sợ, vội vàng gật đầu: “Nghe được.”

Nói xong lại đối diện (đối thượng) một đôi ánh mắt sâu kín: “Không được... Em nói chuyện cùng đánh rắm không có gì hai dạng.”

Ôn Khải: “?”

“Tôi phải tìm luật sư nghĩ (nghĩ) một phần hợp đồng, như vậy tôi mới có thể yên tâm.”

“Không đến nỗi (đến mức).”

“Đến nỗi.” Nói xong, có thể là chính mình đều cảm thấy hoang đường, Từ Trục xì (xì một chút) một cái cười vang (cười khai thanh): “... Còn hảo em không có việc gì, bằng không tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Ôn Khải vỗ mu bàn tay hắn an ủi, đột nhiên lại nhớ tới: “Bất quá cậu (ngươi) vừa rồi vào kêu đến chuỗi (một chuỗi) kia là cái gì lung tung rối loạn, về sau đừng làm loại (loại này) này, sến (thực lãnh) súa được không?”

Nào biết hắn chỉ là nhún nhún vai: “Tôi cũng không biết, Giản Hữu An dạy tôi, hắn làm tôi vào liền trực tiếp bắt đầu gào, nói như vậy càng có thể cảm động (đả động) em. Tôi kêu đến cũng rất (rất) sảng, nơi nào sến? Tuy rằng lời (lời nói) giả, nhưng tôi chính là chảy (chảy xuống) nước mắt nóng bỏng 37 độ được không (hảo sao)? Thế nào, có hay không bị cảm động (cảm động đến)?”

Ôn Khải co rút (trừu trừu) khóe miệng: “Ách... Tôi cảm ơn cậu (ngươi)?”

“Khách khí.” Từ Trục nhìn một chút thời gian: “Tôi đi trước, tối nay (đêm nay) trong tiệm cũng rất bận. Tôi ngày mai tiếp tục lại đây thăm em, có cái gì muốn ăn hoặc là muốn cùng tôi nói tôi mang đến (lại đây).”

Ôn Khải gật gật đầu: “Được, tôi chờ cậu (ngươi).”

Từ Trục đem cửa mở ra, nhìn (nhìn mắt) trái phải, lẩm bẩm (lẩm bẩm) một câu người đều đi đâu vậy sau, lại hướng (triều) hắn vẫy vẫy sau đó rời đi. Sự yên lặng (yên lặng) sau khi làm ầm ĩ (làm ầm ĩ lúc sau) làm Ôn Khải thu lại (liễm khởi) nụ cười. Ở trên giường trở mình sau mí mắt nặng nề (nặng nề) rũ xuống (rơi xuống), đã ngủ.

Trong mộng thời niên thiếu (niên thiếu) hắn ở dưới sự vây quanh (vây quanh) của mọi người hát ca sinh nhật. Ôn Lí Phỉ, còn có Ôn Mạc, An Hạ Ngữ đều vui vẻ mà vỗ (phồng lên) tay (chưởng) cho hắn. Ngước (giương) mắt vừa thấy, Kỷ Diệu Minh cùng Giản Hữu An cầm quà tặng (lễ vật) đưa cho hắn, nói với hắn sinh nhật vui vẻ.

Hắn hô (hô) một cái thổi tắt ngọn nến. Hình ảnh nhanh chóng (một chút) toàn đen (đen đi) kịt.

Một cái giật mình (giật mình) hắn mở mắt ra.

Trong phòng tối đen (đen nhánh) một mảnh. Bên ngoài nhà lầu nơi xa lại đều sáng (sáng lên) từng ngọn (một trản trản) đèn. Ôn Khải đi lấy điều khiển từ xa, lại sờ đến một đôi đầu ngón tay hơi lạnh (hơi lạnh) tay.

“Kỷ Diệu Minh?”

Giây tiếp theo hắn đem đèn mở ra, chỉ thấy khóe miệng trầy da chảy máu (trầy da xuất huyết), hốc mắt cũng sưng tấy (phát ra), hơn nữa, mặt cũng tím một khối. Người gục (ghé vào) mé giường, còn chính nháy mắt lẳng lặng nhìn hắn.

Ôn Khải sợ tới mức suýt chút nữa (thiếu chút nữa) nhảy dựng lên.

“Mặt anh (ngươi) sao lại thế này?”

Vội vàng (Gấp đến độ) hắn dùng tay (sở trường) đi xoắn (xoắn) mặt Kỷ Diệu Minh, chỉ bụng cọ qua khóe miệng. Tay hắn bị người chộp (chộp) trong tay.

“Cùng Giản Hữu An đánh nhau (đánh nhau rồi).”

Ôn Khải sững sờ.

“Đánh nhau (đánh nhau rồi)?” Hắn làm sao (như thế nào) cũng không thể tưởng được hai người tám đời không thấy một mặt (tám đời không thấy một mặt hai người) có thể có cái gì thù oán (thù cái gì oán), có thể ở dưới tình huống bị nhốt (nhốt) ở bên ngoài phòng đều có thể đánh lên tới: “Không có việc gì đi, các anh (ngươi) này......”

Đều tím, cái này tay đều phải (đến) nặng (trọng) bao nhiêu.

Nhìn bộ dáng lo lắng của người, Kỷ Diệu Minh không có gì trở ngại tới (tới rồi) bên miệng liền thay đổi (thay đổi) dạng.

“Có việc.” Hắn rũ xuống con ngươi, vuốt ve tay Ôn Khải, giọng nói siêu cấp nhỏ mà thì thầm (nỉ non) một câu: “Đau quá.”

Tim Ôn Khải lập tức nắm (nắm lên) lại, đặc biệt là phòng bên cạnh (cách vách phòng) từ vừa rồi bắt đầu liền bắt đầu truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, càng làm cho hắn lo lắng không ngừng (lo lắng không được).

“Mau đi tìm bác sĩ băng bó khử (tiêu) trùng (độc),” nhìn chằm chằm vết thương mày càng nhíu (ninh càng nặng) càng nặng: “Người tới bệnh viện đều là chữa bệnh, hai anh (ngươi) là tới cống hiến thành tích (cấp bệnh viện hướng công trạng) cho bệnh viện chính là (chính là) sao?”

Giọng nói mang theo giận khí, cho dù là Kỷ Diệu Minh cũng sững sờ (sửng sốt) một chút, vội vàng nói: “Không có, hắn không bị thương ngoài da (bị thương ngoài da) nhiều như tôi, tôi cũng chưa (chưa) động thủ (động thủ) mấy (như thế nào).”

Ôn Khải giơ tay tính (tính toán) ấn gọi, lại bị người ấn xuống tay ngăn cản. Ôn Khải buồn bực chấm (điểm điểm) vết thương hắn: “Hữu An hắn ra tay (xuống tay) lại là nặng (trọng) như vậy, không chơi bóng cùng hắn.”

Lông mày Kỷ Diệu Minh nhướng (một chọn) lên, khóe miệng suýt nữa (suýt nữa) không ngăn chặn (ngăn chặn).

“Kia tôi có thể hôn (thân) em sao?”

Ôn Khải cố ý tăng thêm lực trên tay ấn vết thương hắn. Kỷ Diệu Minh liền mày (mày) cũng chưa (chưa) nhăn một chút, cúi người đến trên mặt Ôn Khải: “Hôn một cái (chút) thì tốt (tốt) rồi.”

Ôn Khải chống lại ngực hắn, nói: “Đừng chơi xấu, thành thành thật thật đi bôi thuốc (thượng dược).”

Tầm mắt Kỷ Diệu Minh thẳng tắp (thẳng lăng lăng), quét một chút môi hắn rốt cuộc có huyết sắc (dưỡng xuất huyết sắc) lại thu hồi: “Em liền nói làm tôi làm vợ (đương lão bà) em chuyện này đều không nhớ rõ, còn cự tuyệt tôi. Hiện tại còn không cho tôi hôn, Ôn Khải em cái kẻ lừa đảo (kẻ lừa đảo).”

Ông trời (Thanh thiên đại lão gia) à, này nơi nào tới mối quan hệ logic (trước sau logic quan hệ)?

“Tôi là quên, không phải cố ý quên. Năm đó Ôn Mạc không biết cho tôi uống (uống lên) cái gì.” Ôn Khải mím chặt miệng, cũng đầy mặt không phục: “Ai biết anh (ngươi) có phải lừa tôi không, tôi mới không mắc lừa (mắc lừa).”

“Phải không (Phải không)?” Ánh mắt Kỷ Diệu Minh nguy hiểm lên, nhưng nhìn đến ánh mắt quật cường (quật cường ánh mắt) kia, một chút (về điểm này) trêu chọc (đùa giỡn) vừa rồi biến thành đau lòng. Vì thế cười chấm (điểm một chút) khóe môi hắn: “Để dành (Tích cóp), chờ em khỏe (đã khỏe) từ từ trả (hoàn).”

Đột nhiên cửa bị gõ vang, vừa thấy là Lục Tư Ân. Hắn chính thăm (thăm tiến) một cái đầu, đầy mặt vui mừng mà nhìn Ôn Khải. Kỷ Diệu Minh hắc mặt xoay người, hai tay ôm cánh tay ngồi ở trên ghế, rất có một loại tư thế Thiên Vương lão tử (Thiên Vương lão tử) tới hắn cũng không đi.

“Tiểu Ôn Khải cảm giác thế nào?”

“Khá hơn nhiều, cảm ơn Tư Ân ca lại đây (lại đây) thăm tôi.”

Lục Tư Ân không chút nào để ý vẫy (huy) tay: “Hại tiện đường (tiện đường) thôi (sự). Gần đây này không phải là chuyện (sự kiện) kia gây (nháo) đến ầm ĩ (ồn ào huyên náo) sao? Tôi tới đưa văn kiện cho đội trưởng (đội trưởng) chúng ta, tiện thể (thuận tiện) nhìn xem em.”

“Văn kiện?” Ôn Khải hỏi.

Kỷ Diệu Minh đem đồ vật trong tay đặt xuống: “Không có gì, chính là tổng bộ có rất nhiều chi tiết còn muốn hỏi. Mỗi ngày đi một giờ là đủ rồi.”

Ôn Khải gật đầu. Gần đây chuyện (sự tình) Kỷ Độ Phong bị phơi bày (cho hấp thụ ánh sáng), cư dân đều lòng người hoang mang (nhân tâm hoảng sợ), rốt cuộc chuyện (chuyện này) biến người thành vũ khí dị hình (dị hình vũ khí) này cho dù (liền tính) nói hay (nói thành một đóa hoa) cũng (đều) không tốt nghe (dễ nghe không đến chạy đi đâu). Tổng bộ cũng là nắm chặt thời gian tới điều tra, tranh thủ sớm ngày có thể cho cư dân một lời giải thích (công đạo).

“Nga đúng rồi.”

Lục Tư Ân lại nói: “Tiểu tử Quyền Mặc (Quyền Mặc kia tiểu tử) hôm nay lại hỏi tôi khi nào có thể cùng Tiểu Ôn Khải cùng nhau ăn cơm. Này đều một tháng đi, cảm giác em lại không sắp xếp (an bài) hắn phải giết (phải giết qua tới) tới.”

“Nhưng là Ôn Ôn không nghĩ đi nói tôi cùng hắn giải thích một chút hẳn là có thể lý giải đi.”

Ôn Khải chớp chớp mắt, hắn nghe không hiểu gì (nghe không hiểu ra sao): “Quyền Mặc là? Còn có yêu cầu tôi cùng hắn ăn cơm sao? Vì cái gì?”

Lục Tư Ân nhướng (chọn) mày nhìn Kỷ Diệu Minh một cái. Cảm tình thời gian dài (thời gian dài) như vậy tới căn bản là không đề (đề chuyện này a) cập chuyện này à. Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn (Xem náo nhiệt không chê to chuyện), hắn thích nhất làm loại sự tình (loại sự tình này) này.

“Người ái mộ (kẻ ái mộ) của em (ngươi).” Lục Tư Ân tay so (so thành) hình súng (□□ nghĩ) bắn (xạ kích): “Hắn thành công đánh trúng chín lần bia mười vòng (mười hoàn) trở lên (cập trở lên), cho nên dựa theo quy định Kỷ đội trưởng phải thỏa mãn nguyện vọng hắn lâu rồi.”

Kỷ Diệu Minh ở một bên sửa lại (sửa đúng): “Là fan hâm mộ (fans).”

Ôn Khải đã hiểu.

“Lợi hại như vậy à.” Đôi mắt Ôn Khải trực tiếp sáng (sáng lên) tới, đối chuyện này phi thường cảm thấy hứng thú: “Ăn bữa cơm mà thôi, tôi ——”

“Hắn không đi.” Kỷ Diệu Minh xen vào (xen mồm).

Ôn Khải không để ý (để ý tới) hắn: “Tư Ân ca anh (ngươi) giúp tôi nói với hắn chờ tôi cơ thể (thân thể) tốt (tốt) một chút tôi sẽ đi, phiền toái lại làm hắn chờ một chút, thật sự là thực xin lỗi.”

“Được rồi (Đến lặc), kia tôi đi trước tranh làm (làm cái) báo cáo tổng bộ (hội báo), em chăm sóc (hảo hảo dưỡng) vết thương (thương).”

Cửa bị nhẹ nhàng đóng (đóng lại), mà mặt người nào đó, cũng ở một trận hồng tím (hồng tím trung), âm trầm xuống (xuống dưới).

Ôn Khải nhìn người hôm nay bị trêu chọc (lăn lộn) lâu như vậy, không tự chủ được cười rộ lên.

“Em còn cười, tôi không thích em đi.” Giọng nói Kỷ Diệu Minh buồn bã (rầu rĩ).

Ôn Khải nhướng mày hướng (triều) hắn móc (câu xuống) tay. Tuy rằng không vui, nhưng Kỷ Diệu Minh vẫn là bản năng đem mặt tiến đến (tiến đến) trước mặt hắn. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Ôn Khải dùng tay phải chế trụ (chế trụ) gáy (cái ót) hắn, đầu lưỡi thăm (thăm tiến) vào khoang miệng hắn. Chỉ một cái chớp mắt, Kỷ Diệu Minh liền tiếp nhận cái hôn sâu (hôn sâu) vụng về (vụng về) nhưng lại làm hắn sung sướng này.

“Dỗ (Hống) tôi à.” Kỷ Diệu Minh không có (lấy trước mắt người một chút) cách nào (biện pháp đều không có) trước mắt người, rõ ràng biết là thủ đoạn, nhưng hắn vẫn là rất (thực) hưởng thụ.

“Đến lúc đó anh (ngươi) bên (bồi) tôi cùng đi đi,” Ôn Khải chớp chớp mắt: “Vừa rồi đó là tiền công (tiền thù lao). Lần đầu tiên thấy fan hâm mộ, cảm giác còn rất (rất) không được tự nhiên.”

Kỷ Diệu Minh dừng lại.

Đúng vậy, lại chưa nói người khác không thể đi.

Nhưng hắn vẫn là mặt âm trầm.

“Còn có bạn bè (bằng hữu) tôi đều có chút (điểm) làm ầm ĩ đi.” Ôn Khải an ủi người cọ (cọ) đầu (đầu) ở ngực hắn: “Bọn họ không phải chán ghét anh (ngươi), chỉ là quá lo lắng tôi có thể (khả năng) không rảnh (rảnh lo) quan tâm (lo) anh (ngươi). Không cần chán ghét bọn họ được không (hảo sao)? Còn có anh (ngươi) cùng Hữu An hắn......”

Vòng eo đột nhiên bị ôm (vòng lấy).

“Không có việc gì, bọn họ càng chán ghét tôi tôi càng sảng.” Mang theo ý cười giọng nói từ ngực truyền đến. Ôn Khải cảm thấy mạch não (mạch não) người này quả thực là......

“Chán ghét tôi, thuyết minh tôi đạt được (được đến) đồ vật bọn họ không chiếm được, không phải sao?”

Ôn Khải nhìn cái đầu đen nhánh (đen nhánh đầu) kia, trong đầu vô cớ (không duyên cớ) hiện ra (toát ra) hai chữ:

Ấu trĩ.

back top