CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 61

CHƯƠNG 61: BỊ BẮT CÓC

“Em nói cái gì?”

Hơi thở Kỷ Diệu Minh trở nên dồn dập (dồn dập lên). Ôn Khải vừa há miệng phát ra một âm tiết, đột nhiên cửa bị người gõ vang.

“Ôn Khải? Em gọi tôi sao?”

“... Không phải, có cái điện thoại tiếp thị (đẩy mạnh tiêu thụ).” Ôn Khải hít (hút) một cái mũi, vội vàng đem điện thoại tắt đi. Quả nhiên giây tiếp theo cửa bị người đẩy ra. Cái đồ vật không biết gì đó kia đứng ở cửa, thẳng tắp mà nhìn về phía bên hắn.

“A, anh (ngươi) tới vừa lúc.” Ôn Khải quay đầu lại đã là tươi cười đầy mặt, thâm tình chân thành đi đến trước mặt hắn, “Hôm nay thời tiết không tốt, khăn tắm cùng áo tắm cũng chưa khô (làm), ở kho hàng nhỏ (tiểu kho hàng) dưới lầu có cái mới (tân). Diệu Minh, anh giúp tôi lấy một chút.”

“Kỷ Diệu Minh” liếc mắt một cái vào di động Ôn Khải tùy ý ném ở trên mặt bàn, rồi sau đó cười gật gật đầu.

Đặng đặng vài tiếng theo cầu thang gỗ (đầu gỗ cây thang) đi xuống lầu. Ôn Khải thu lại (liễm khởi) tươi cười, nắm lấy di động, bước nhanh đi đến bên cửa sổ, bấm (click mở) gửi (phát) một tin nhắn cho dãy số cố định trên top, rồi sau đó lại rút (rút ra) máy dự phòng (dự phòng cơ) trong ngăn kéo, ghi lại một đoạn âm thanh (điều âm) ném vào phòng tắm, đem cửa đóng lại.

Tòa nhà nhỏ (Tiểu lâu) không cao, chỉ hai tầng. Ôn Khải nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, chân phải vượt lên cửa sổ, giây tiếp theo nhảy xuống (nhảy xuống) vật cản (chướng ngại vật) ở cánh tay.

Dựa (Chửi thề), thật mẹ nó gặp quỷ.

Gió hung tợn (tàn sát bừa bãi phong) gào thét. Ôn Khải trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi đơn bạc, nhưng hắn hoàn toàn (một chút đều) không cảm thấy lạnh. Lăn hai vòng trên mặt đất sau đứng lên, không ngừng nghỉ (mã bất đình đề) bắt đầu chạy ra bên ngoài. Xung quanh (quanh mình) nhà hắn ven biển đều là một ít cửa hàng, buổi tối cơ bản cũng chưa người, cũng chỉ có hắn cùng Trang Thừa Thư người cô đơn (người cô đơn) ở chỗ này trú (trụ), nhưng hắn lại không thể chạy đến nhà hắn gây thêm phiền toái cho hắn.

Ôn Khải nhìn tin tức bản đồ trên di động, cách năm km có cái bến tàu. Nửa đêm (hơn phân nửa đêm) chính là thời điểm tốt (hảo thời điểm) để tàu thuyền (con thuyền) lui tới. Sợ người đuổi theo, Ôn Khải một hơi chạy đến bến tàu. Thùng đựng hàng (thùng đựng hàng) dày đặc (rậm rạp) bày đầy sân ga (tràng trạm). Hắn hết sức (ra sức) hướng tới mấy chiếc thuyền đậu (ngừng) ở bờ (bên bờ) chạy vội (bôn qua đi), chỉ có nơi này còn có mấy cái người sống.

“Các anh (ngươi) hảo, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường (hơi mang ta đoạn đường) không? Giá cả dễ thương lượng (hảo thương) ——”

Một cái phanh gấp, Ôn Khải mắt lạnh nhìn một hàng (loạt) người áo đen (hắc y nhân) không biết từ nơi nào xuất hiện (toát ra tới). Hắn cảnh giác mà quan sát bốn phía, vòng vây theo sự di động của những người đó không ngừng thu nhỏ lại.

“Lại gặp mặt.”

Giọng nói trầm ổn (trầm ổn thanh âm) từ phía sau (mặt sau) đám người truyền đến. Ôn Khải theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy mở ra một cái lối đi (thông đạo). Người vốn nên mất tích, hiện tại vững vàng (ổn định vững chắc) mà đứng ở trước mặt hắn.

“Ôn Khải, chúng ta thật là có duyên phận.”

Cảnh giác điều đến cao nhất, thật là quá lơ đễnh (đại ý) ra cửa cũng không mang cái gì vũ khí tiện tay.

Ôn Khải: “Thượng Tướng, thời điểm (thời gian này điểm) này cũng không giống như là cái gì thời điểm tốt để nói chuyện.”

Kỷ Độ Phong thu hồi gương mặt tươi cười, “Đem đi!”

Một cú đánh (một kích) từ trên cao vào gáy (cái ót). Còn không có phản ứng lại (phục hồi tinh thần lại), bao tải màu đen từ trên đầu trùm (mông) lại đây. Cưỡng chế mí mắt muốn bò dậy, chỉ cảm thấy tay trái bị người ấn xuống, ngay sau đó đầu lại bị hung hăng đánh vài cái, rốt cuộc chịu không nổi trực tiếp ngất đi.


-

Ga sân bay ồn ào, lòng Kỷ Diệu Minh chưa từng (chưa từng giống như bây giờ) hoảng loạn như lúc này.

“Niết Kiều Nhĩ, phái một chiếc phi toa lại đây, tôi gửi tọa độ (tọa độ điểm) cho anh (ngươi).”

Từ lúc Ôn Khải vội vàng (vội vội vàng vàng) cắt cuộc điện thoại kia, sau đó lại gửi qua một cái định vị, nhưng lại chẳng nói gì (cái gì cũng không nói). Mà cái định vị kia từ nhà hắn chạy đến một cái bến tàu sau liền vẫn luôn không còn thay đổi (có biến) nữa.

“Được rồi, bất quá cậu sao lại gần (gần) tôi như vậy? Hôm nay đụng phải (đụng tới) đám cướp biển (thuyền hải tặc) này làm người phiền muộn (buồn bực) thực. Đúng rồi cậu đi đâu rồi (nhi)?”

Kỷ Diệu Minh không có tâm tình nghe hắn nói lảm nhảm (toái ngữ), nhanh nhẹn báo cái địa phương. Không lâu sau, lối đi nhanh (nhanh chóng thông đạo) ga sân bay mở ra. Hắn nhanh như chớp (nhanh như chớp nhi) lên phi toa thẳng đến mục đích địa.

“Không phải cậu đi nơi này làm gì?”

Vẫn như cũ bỡn cợt (cà lơ phất phơ), Niết Kiều Nhĩ nhìn cái mặt thúi (xú mặt) âm u (âm đến địa phủ) của người anh em (huynh đệ) mình: “Tru sát (Đuổi giết) à?”

“Niết Kiều Nhĩ.” Kỷ Diệu Minh dựa vào (nương) thiết bị trên phi toa điều chỉnh (điều ra tới) vị trí cuối cùng (cuối cùng đãi vị trí) của Ôn Khải, phóng đại, nhanh chóng quét (qua) qua mỗi cái địa phương tỉ mỉ, nhưng là cũng không có bóng dáng (thân ảnh) kia.

Nửa đêm (Hơn phân nửa đêm) hắn vô duyên vô cớ chạy đến một cái bến tàu vận chuyển hàng hóa khẳng định có nguyên nhân, hơn nữa hắn nói có cái người lớn lên giống hắn y đúc lại là sao lại thế này (sao lại thế này).

“Kỷ Diệu Minh... Kỷ Diệu Minh!” Tay Niết Kiều Nhĩ vẫy vẫy trước mặt hắn, biểu tình cũng ngưng trọng lên, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngay cả di động vang lên (vang lên) đều phát hiện không đến?”

Kỷ Diệu Minh nhìn màn hình, xoay người đi đến một góc nghe điện thoại (tiếp nghe).

“Đội Trưởng!” Giọng Giản Hữu An bên kia thấp đến dọa người, “Mấy ngày hôm trước anh (ngươi) làm tôi về thủ đô thu thập nhược điểm Kỷ Độ Phong. Vừa lúc tranh thủ (thừa dịp) tầng cao (cao tầng) bên trong đều đang điều tra ông ta, tôi chui (chui cái chỗ trống) vào khe hở bắt được sổ nợ cũ (nợ cũ bổn) ba năm trước đây của ông ta. Số tiền ghi trên bề mặt (mặt ngoài ghi khoản tiền) tổng bộ đều rất (thực) bình thường, nhưng là tôi đi theo cơ sở dữ liệu ông ta đăng báo so sánh (so đúng rồi) một chút có sai lệch (xuất nhập). Vì thế tôi tìm được rồi người làm sổ sách năm đó, hắn nói hắn chẳng biết gì (cái gì cũng không biết), hắn chỉ là bị Kỷ Độ Phong đẩy ra đi chắn đạn (chắn thương), nhưng hắn nói (hướng chúng ta nói) một cá nhân.”

“Là đồ đệ Mạch Ân Tạp Đặc, nhưng đồ đệ hắn cũng không giống như là người biết nội tình. Hỏi (Hỏi tới) hắn chỉ là nói sư phụ hắn trước khi lâm chung (lâm chung trước) vẫn luôn thần thần thao thao (lẩm bẩm) nói chính mình sẽ gặp (đến) trời phạt. Mỗi ngày đối với một tờ giấy trắng vẽ, nói hy vọng bức họa (họa) có thể tuyệt thế, còn dùng lửa đi đốt (thiêu), nhưng cuối cùng chỉ thiêu cái góc liền từ bỏ.”

“Cảm giác bên trong có điều kỳ lạ (kỳ quặc) vì thế tôi lại đi tìm nơi tờ giấy vẽ (giấy vẽ) kia rơi xuống. Liền ở vừa rồi bắt được báo cáo kiểm tra đo lường (kiểm tra đo lường báo cáo), biểu hiện hắn không phải cái gì chữ vô tranh (vô tranh chữ), mặt trên đường nét dày đặc (rậm rạp tuyến) vẽ (hối) ra một cái sơ đồ tóm tắt (súc lược đồ) thị trấn. ” Giản Hữu An chỉnh lý (dàn xếp) một chút, “Mỗi một nét bút (bút) đều là tin tức tố, hơn nữa kết quả kiểm tra (kiểm tra kết quả) biểu hiện đến từ người khác nhau, số lượng không dưới vạn con số (vạn số). Mà bức họa này ——”

“Tìm được ở thư phòng nhà cũ Kỷ gia.”

Khớp xương (chỉ khớp xương) nắm đến trở nên trắng. Một ít ký ức không tốt (không tốt hồi ức) tác động mạnh (đánh sâu vào) thần kinh não. Kỷ Diệu Minh cưỡng chế lửa giận, đối với Giản Hữu An nói: “Nói với Hứa Hoành Thâm, làm cậu ấy dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục định vị cánh tay Ôn Khải.”

Hắn muốn đích thân, giết Kỷ Độ Phong.


-

Đau.

Cơn đau bốn phương tám hướng tụ tập (tụ tập) đến cùng một chỗ (cùng bộ). Ôn Khải cảm thấy khẳng định gãy (phá), không gãy cũng phải sưng to (khởi đại bao).

“Tỉnh?”

Khăn trùm đầu (khăn trùm đầu) bị người giật (trích), Ôn Khải bị ánh sáng làm lóa (lung lay mắt). Hai giây sau mới thấy rõ người đang ngồi ở ghế dựa, đang thong thả ung dung mà nhìn về phía bên hắn.

“Ngươi đừng nhìn (xem) ta như vậy,” nói hắn biểu tình hung ác hướng tới một người áo đen đứng bên cạnh nã một phát súng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, không đợi Ôn Khải hoàn hồn (phục hồi tinh thần lại), người kia đã quỳ rạp trên mặt đất, tắt thở (chặt đứt khí).

“Ta làm cho bọn họ đối đãi khách quý của ta tử tế (hảo hảo), hắn lại động thủ (đối với ngươi động thủ).”

Đôi tay bị bó chặt (bó trụ) không động đậy được, Ôn Khải chỉ có thể cảnh giác nhìn hắn.

“Đừng hiểu lầm.” Kỷ Độ Phong thu hồi khẩu súng, “Nói vậy ngươi hẳn là nghe nói tin tức của ta. Thuộc hạ (thủ hạ) của ta phạm sai lầm, thủ đô không trụ (ở không nổi) được nữa, ta chỉ có thể chạy đến nơi đây tới.”

Hắn giơ (nâng) hai tay. Tại cái không gian chỉ có tối đa (căng chết) 50 mét vuông này, Ôn Khải cảm thấy người này trong một đêm thân phận đại phá sản, chịu không nổi kích thích phát điên (điên rồi).

“Ta muốn cùng ngươi nói chuyện hợp tác.”

Ôn Khải hừ lạnh: “Hợp tác? Hợp tác đầu tiên phải cùng ngồi cùng ăn (ngồi cùng ăn), tôi hiện tại, càng như là bị anh bắt cóc không phải sao?”

Kỷ Độ Phong vắt chéo chân (kiều chân), chống cằm suy tư. Ôn Khải soi mói (đục lỗ) nhìn qua, chỉ có thể nói không hổ là cha ruột Kỷ Diệu Minh, quả thật là có vài phần tương tự, mặc kệ là bộ dạng hay là thân hình.

Chỉ là người trước mắt ác liệt tới cực điểm.

“Được rồi.” Kỷ Độ Phong buông chân đứng lên, “Ngươi nói không sai, ta cũng không muốn (tưởng) cùng ngươi hợp tác.”

Đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, Kỷ Độ Phong cười rộ lên: “Một cái ngươi, một cái hắn, đều là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ (chưa thấy quan tài chưa rơi lệ).”

Hắn là ai, Ôn Khải dường như (tựa hồ) xác định là ai.

“Hắn hình như (giống như) rất để ý (để ý ngươi) ngươi.”

Ôn Khải nhìn chính hắn đi dạo (dạo bước) trong phòng: “Nhưng ngươi chỉ là cái beta, cũng không vì hắn trả giá qua cái gì, vì cái gì đâu?”

“Hắn có thể biến thành cấp S cũng là ta, tiến quân bộ thăng tiến thuận lợi (bình bộ thanh vân) cũng là ta... Không hiểu được, thật là bất hiếu (không hiếu thuận).”

Nói hắn lại xoay người, vòng đến sau lưng Ôn Khải. Hắn móc ra một cây dao, Ôn Khải theo bản năng xoay (vặn khai) thân mình, nói lạnh như băng.

“Ngươi muốn làm gì?”

Dây trói (Tác giải) từ trong tay trượt (hoạt) đi. Kỷ Độ Phong lại lần nữa nắm lấy, rồi sau đó dao giơ lên (đao khởi) dây đứt (thằng lạc).

“Không phải nói sao? Nói chuyện hợp tác.”

Ngay sau đó hắn giơ (nâng) cổ tay (thủ đoạn), ấn hai cái trên màn hình phẳng (phù bình). Khi hắn điểm (điểm đánh) xác nhận sau, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang. Đột nhiên bốn phía tường (tứ phía tường) bắt đầu giải thể, ánh sáng cũng càng ngày càng sáng. Ôn Khải đứng tại chỗ chờ thể tường (tường thể) mở ra (phô khai). Mà khi cảnh tượng (cảnh tượng) hiện ra (hiện ra ở) trước mặt hắn, lông tơ (lông tơ) hắn sớm đã dựng đứng (dựng đứng lên).

Đi theo phía sau Kỷ Độ Phong, đi ngang qua một cái lại một cái bình nuôi cấy (bồi dưỡng bình), cho đến khi người nọ dừng lại ở trước mặt một cái trong đó. Ôn Khải nhìn người quen thuộc rồi lại khó có thể tưởng tượng bên trong, nghe Kỷ Độ Phong nói bên cạnh hắn.

“Hoan nghênh đi vào, nơi cấm kỵ (cấm kỵ nơi).”

back top