CHƯƠNG 62: HƯ TÌNH CHÂN Ý (CANH HAI)
Thấy rõ người bên trong cắm đầy ống (cắm đầy cái ống) ngâm mình (ngâm mình ở) trong chất lỏng không biết là gì, Ôn Khải lùi về phía sau một bước.
“A.”
Kỷ Độ Phong cười, quay tay (trở tay) đối với hắn nhìn cái vại thủy tinh (pha lê vại): “Thật đúng là phế vật, vốn định làm hắn dùng gương mặt này lừa (đã lừa gạt) em tới, kết quả em vẫn là thông minh hơn tôi tưởng.”
Ngay giây tiếp theo vừa dứt lời, Ôn Khải trơ mắt nhìn da gương mặt kia từng chút từng chút (từng điểm từng điểm) lột ra (lột rớt), lộ ra bên trong một khối (một đoàn) đen sì (ngăm đen), tan (hóa) trong nước không ngừng bơi lội. Đồ vật đó còn không ngừng va chạm vách trong thủy tinh (pha lê), chẳng qua đều là vô ích (phí công).
“Đây là... Đây là cái gì?” Ôn Khải tìm lại được (tìm về) giọng nói (thanh âm) của mình.
Ánh mắt hắn dọc theo từng hàng nhìn qua, bên trong đều là một ít sinh vật đồ vật hắn nhìn không ra cái gì, không có mặt, lại cũng bất động, có bốn năm cái xúc tua, có còn sót lại (dư lại) thân mình quả phụ, nửa kia khảm (nạm) bốn năm cánh tay, làn da đen sì (ngăm đen) khiếp người (làm người sợ hãi).
“Ôn Khải, em không cảm thấy con người (người) quá yếu ớt sao?” Kỷ Độ Phong mở tay về phía (triều) hắn, “Đừng nói loại beta hoặc là Omega như các em, thân là Alpha ta đối mặt những cái đó loại dị hình (dị hình loại) kia, ta đều cảm thấy có loại cảm giác vô lực.”
“Vì cái gì những đồ vật không có đầu óc này có thể có lực phá hoại lớn (đại) như vậy?”
Ôn Khải nói: “Nhưng nhờ trí tuệ (trí tuệ) chúng ta nghiên cứu chế tạo ra biện pháp đối phó bọn chúng.”
“Không đủ.”
Kỷ Độ Phong quanh (căn cứ) đây tất cả đều là những thứ này, số lượng nhiều đến Ôn Khải liếc mắt một cái nhìn qua (vọng qua đi) đếm không hết, nhưng là khẳng định không dưới nghìn (ngàn) con số (số).
“Ngươi liền không có nghĩ tới đem mấy thứ kia cho chúng ta sử dụng (cho chúng ta sở dụng) sao?”
Kỷ Độ Phong cười khẽ (cười thanh): “Thật không dám giấu giếm, ta đã nghiên cứu phương hướng này rất lâu, nhưng em cũng thấy rồi.”
Hắn chỉ vào đồ vật trong vật chứa (vật chứa): “Không biết nơi nào xảy ra vấn đề, luôn là không có sức sống, nghiên cứu bên kia cũng vẫn luôn không tìm được nguyên nhân.”
Ôn Khải ngóng (vọng qua đi) về phía một cái ghế dựa bên cửa, chính xác mà nói là người ở trên đó hấp dẫn sự chú ý (lực chú ý) của hắn. Hắn hai cái tay áo trống trơn (trống trơn), ánh mắt cũng ngây dại (dại ra), không biết nhìn về phía nơi nào.
Là người quen cũ (lão người quen).
“Nga, hắn à.”
Kỷ Độ Phong thu lại (thu hồi) khóe miệng: “Bị ta cắt đầu lưỡi, làm (đương) người gác cổng (trông cửa). Em nếu là có cái gì ý đồ xấu (không chính đáng tâm tư) ta khuyên (khuyên ngươi) em vẫn là hỏi người khác.”
Ôn Khải mím chặt (nhấp khẩn) miệng đi theo phía sau hắn.
Quá nguy hiểm.
Người này trước mắt, tuyệt đối phát điên rồi.
“Cho nên ta nghĩ (nghĩ rồi lại nghĩ).” Kỷ Độ Phong tiếp tục nói, “Thuốc cải tạo (cải tạo tề) đội ngũ (đoàn đội) chúng ta nghiên cứu phát minh ra tới cường độ rất lớn, bên trong trộn lẫn một lượng lớn (đại lượng) tin tức tố loại dị hình. Cho nên em nhìn thấy những cái đó... Đều là Alpha hoặc là Omega. Đừng căng thẳng (khẩn trương), vì thành công tổng (luôn) yêu cầu một ít sự hy sinh.”
Ôn Khải lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Chính là kết quả không trong dự đoán (ở đoán trước bên trong). Có lẽ là hai lực (cổ) tin tức tố sinh ra phản ứng bài xích (bài dị phản ứng) trong cơ thể, cho nên dẫn tới thất bại (thất sống).”
“Bắt đầu khi nào?”
Kỷ Độ Phong nhìn người trước mắt dần dần không chống đỡ nổi thân hình hơi hơi lay động, cười nói: “Kia cũng thật có chút năm (thật có chút năm đầu).”
Nụ cười trên mặt hắn không đạt (không đạt đế), tuy rằng hướng (phương hướng là hướng) về phía hắn, nhưng Ôn Khải không cảm thấy hắn đang nhìn chính mình. Ngược lại là lâm vào hồi ức, nghĩ đến chuyện gì vui vẻ hắn còn cười nhạo một tiếng.
Lùi về sau một bước ổn định thân hình, Ôn Khải cắn chặt răng, trừng mắt không cam lòng mà nhìn hắn.
“Cho nên, đáp án cuối cùng có lẽ liền ở trên người beta.” Kỷ Độ Phong vỗ vỗ bờ vai hắn, “Ôn Khải, em phải biết em gánh vác vinh dự cùng trách nhiệm lớn (cỡ nào đại) như thế nào.”
“Nói bậy (Đánh rắm)!”
Hất ra (Ném ra) tay hắn, Ôn Khải dùng hết toàn thân sức lực đi ra ngoài cửa. Kỷ Độ Phong ở phía sau cũng không đuổi, chỉ là yên lặng nhìn người đi rồi ba bước sau, ầm (phanh đến) một tiếng vang lên, ngã thẳng (trực tiếp nện) xuống sàn nhà, bất động (cũng không nhúc nhích).
“Đem người đưa tới bàn mổ.”
-
Điểm đỏ nhỏ (Tiểu điểm đỏ) lại lần nữa yên lặng (yên lặng). Kỷ Diệu Minh hạ phi toa trong luồng khí (dòng khí).
“Kỷ Diệu Minh cậu đừng làm bậy (xằng bậy) à, cậu trước đó nói phải tắt (đóng) định vị cho người ta tôi còn tưởng (đương) cậu đột nhiên khỏi bệnh (bệnh hảo) lương tâm phát hiện.”
Kỷ Diệu Minh không có thời gian (không công phu) phản ứng hắn, hướng tới hai hàng (bài) lính mặc chỉnh tề (mặc chỉnh tề) đã sớm chờ (ở rớt xuống địa điểm chờ) ở địa điểm hạ cánh (rớt xuống địa điểm) đi qua đi.
Người cầm đầu (cầm đầu người) một thân đồ thoải mái (hưu nhàn phục), tay cắm túi áo (áo trên đâu). Tóc ngắn ngang vai (sóng vai tóc ngắn) bị luồng khí (dòng khí) thổi bay (thổi đến tung bay), bên người đặt (lập) một cái hộp gần 1 mét rưỡi.
Niết Kiều Nhĩ từ phía sau Kỷ Diệu Minh ló đầu ra: “Chris đã lâu không gặp!”
Khuôn mặt lạnh lùng (lãnh khốc mặt) Chris gật (dương hạ) cằm, xem như chào hỏi. Ngay sau đó kéo (túm) hòm vũ khí (vũ khí rương) của nàng, dẫn người tiếp tục (tiếp thượng) bước chân hai người cùng nhau xuất phát hướng tới mục đích địa.
Chris: “Thì ra cậu giấu (tàng) người ở chỗ tôi.”
“Cấp trên (Phía trên) đã hạ đạt mệnh lệnh cho tôi muốn bắt Kỷ Độ Phong, hơn nữa muốn sống. Cậu đừng làm bậy, huống hồ có phải thật sự ông ta đem người mang đi cũng không nhất định.”
Đường cằm Kỷ Diệu Minh đều căng thẳng, hắn nhìn cái địa chỉ kia, ánh mắt tối (ám) đi xuống.
Khu mộ Mặc Taber (Mặc Taber mộ khu).
Nơi mẫu thân hắn an nghỉ ngàn thu (an giấc ngàn thu).
“Tiểu đội một, tiểu đội hai đột kích, kẻ địch (địch nhân) không có khả năng không có một chút (một chút ít) chuẩn bị; ba bốn ở bên ngoài đợi (đãi định) kiểm tra (bài tra) cảnh vật xung quanh (cảnh vật chung quanh), có bất luận tình huống gì lập tức báo cáo!”
Chris sắp xếp (an bài) xong mang theo hai người trực tiếp đẩy ra cửa ẩn (che giấu môn) dưới một ngọn núi bên cạnh nghĩa trang (mộ viên). Kỷ Diệu Minh nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó gật gật đầu, sải bước (rảo bước tiến lên) vào trước bọn họ một bước.
Không đợi bước vào cánh cửa (phiến môn) kia, từ xa (xa xa) liền trông thấy có người ngồi ở trên ghế, ngây ngốc (thẳng ngơ ngác) ngóng (vọng lại đây) về phía bên hắn.
Bước chân vững vàng (Vững vàng bước chân), tựa như tham gia mỗi một lần hội nghị quân sự (quân sự hội nghị) giống nhau, ánh mắt âm trầm Kỷ Diệu Minh đi đến trước mặt hắn.
“Không nghĩ tới ngươi ——”
Một trận cú đấm (quyền) mang theo gió ngắt lời (đánh gãy) người nói. Kỷ Độ Phong nhất thời không phòng bị (phòng bị lại đây) trực tiếp bị người đập (tạp) từ trên ghế xuống đất. Chật vật từ trên mặt đất bò dậy, lau (xoa) máu. Trong mắt phun ra (phun) sự lạnh lẽo (lãnh).
“Tới rất nhanh.”
Hắn hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng Kỷ Diệu Minh đã cao hơn hắn, nhưng Kỷ Độ Phong vẫn như cũ mang theo khinh miệt cùng xem kỹ. Đây là đến từ cấp bậc huyết mạch.
“Phi Nhĩ Khắc bạch 13.600 cư dân thứ 247 (một vạn 3600 nhị bốn bảy vị cư dân), có phải kiệt tác (bút tích) của ngươi (ngươi) không?”
Kỷ Độ Phong cười ngạc nhiên: “Nói cái gì đấy (đâu)?”
Kỷ Diệu Minh cũng hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm (cũng chưa) xem, chỉ vào nửa người (một nửa người mặt người) ở nghiêng phía sau (nghiêng phía sau) mình: “Tôi đã gặp người này trên danh sách.”
“Trên danh sách mất tích.”
“Thì sao (thế nào)? Mỗi năm người mất tích nhiều (nhiều đi).”
Hắn cùng Kỷ Độ Phong vốn dĩ liền không thân, nói đúng ra đều muốn đối phương chết. Mỗi khi gặp mặt Kỷ Độ Phong luôn là dạng khuôn mặt (đoạn gương mặt này) thở hổn hển (thở hồng hộc) gầm gừ (rống) vào hắn. Loại biểu tình tùy tiện (tuỳ tiện biểu tình) này hắn quả thật (thật ra) rõ ràng chính xác lần đầu tiên thấy.
“Tuy rằng tôi đã sớm biết ngươi là súc sinh coi mạng người như cỏ rác (coi mạng người như cỏ rác súc sinh).” Kỷ Diệu Minh nhìn về phía hắn, ánh mắt thêm (nhiều) vài phần bi ai: “Người ở chỗ ngươi (ngươi) chính là đồ chơi, ngươi ai cũng không để tâm (để bụng), ngươi cái gì cũng không để tâm.”
“Ta làm như vậy đều là vì hạnh phúc toàn nhân loại (toàn nhân loại) à. Nếu thành công, ra tiền tuyến chém giết liền không phải các ngươi mà là bọn họ. Gần đây ta còn ở nghiên cứu làm sao (như thế nào) hồi sinh (sống lại) người chết (cái chết người). Nói như vậy chính là các ngươi muốn đi, cùng nhau vui vẻ (giai đại vui mừng) à.”
“Mà cái kỹ thuật này liên minh thứ hai (đệ nhị liên minh) đã sắp thành công. Quan hệ giữa liên minh cùng liên minh ta không nói em cũng hiểu (minh bạch). Giả bộ (giả mô giả dạng) bình an vô sự (tường an không có việc gì) nhiều năm như vậy, nhưng sẽ có một ngày chiến tranh sẽ nổi lên (ngóc đầu trở lại), ai lạc hậu người đó có hại (ai lạc hậu ai có hại).”
Kỷ Độ Phong nhìn những cái đó khay nuôi cấy, trong mắt không hề hối ý: “Nói lên, em hẳn là gặp qua đi. Kia chính là số lượng không nhiều lắm vật thí nghiệm thành công (thành công thực nghiệm thể) của ta, kết quả đã bị các em vô tình giết chết như vậy.”
Kỷ Diệu Minh sững sờ, giây tiếp theo biểu tình méo mó (vặn vẹo lên). Mật độ trong không khí bắt đầu biến lớn (biến đại), tin tức tố không khống chế được tràn ra (tràn ra tới).
“Nếu bạo tẩu, ngươi (ngươi) đoán xem 3000 cái bình này sẽ thế nào? Ngươi, cùng với những con chuột nhắt (tiểu lão thử) giấu ở cửa đi vào phía sau ngươi sẽ thế nào?”
Kỷ Độ Phong vỗ vai người con trai tốt (hảo nhi tử) này của hắn: “Em đã gặp cô ấy (nàng), em may mắn hơn ta. Cô ấy luôn là không muốn gặp ta, nghĩ đến là hận ta đi.”
“Câm miệng (Câm miệng của ngươi lại).” Kỷ Diệu Minh đè nén (áp chế) lửa giận trong cơ thể, “Hắn ở đâu?”
“Nếu lúc ấy biết em là Alpha, ta cũng sẽ không mang em đi trung tâm thí nghiệm (thử nghiệm trung tâm). Quan hệ cha con (phụ tử quan hệ) chúng ta có phải cũng sẽ hòa hoãn (hòa hoãn) một ít?”
Tiếng cười nhạo (Cười nhạo) tràn ra miệng. Đôi mắt Kỷ Diệu Minh đỏ (hồng) lên vì oán hận: “Hắn, ở, đâu?”
Chris nghe tai nghe, vẫy vẫy tay ra hiệu (ý bảo) người phía sau đi vào từng (một gian một gian) phòng kiểm tra (bài tra).
Kỷ Độ Phong nhìn thời gian, ý cười (ý cười) khóe miệng càng lớn (lớn hơn nữa): “Nơi này tổng cộng có 500 cái phòng. Em đoán xem hắn ở phòng giải phẫu (phòng giải phẫu) nào?”
Cạch (Cùm cụp) một tiếng, trán hắn chống (chống lại) phải một thứ lạnh (lãnh).
Kỷ Diệu Minh: “Chờ ngươi chết, tôi sẽ từ từ tìm.”
Ý cười thu lại (liễm lên), Kỷ Độ Phong như là mất đi hứng thú: “Vì một người ngoài (ngoại nhân), muốn giết ta? Em có năng lực (cái kia năng lực) đó sao?”
“Ngươi (Ngươi) có thể thử xem.”
“Đúng rồi, quên nói.” Như là lại nghĩ đến cái gì, “Đã thời điểm (thời gian này điểm) này, em cho dù tìm được hắn cũng không nhận ra (nhận ra được) đi. Nói không chừng...” Hắn giơ (giơ tay) tay nắm lấy nòng súng, “Đến lúc đó em sẽ đem thứ này cũng đặt (để ở) trên đầu hắn, tựa như em đối với (đối) ta bây giờ (như bây giờ) ——”
Biểu tình Kỷ Diệu Minh âm trầm tới cực điểm.
“Tựa như năm đó ta đối Thời Duyệt Vi.”
“Vậy tôi liền chết.” Kỷ Diệu Minh vẫn như cũ không có thu hồi sự uy hiếp (uy hiếp), “Người nhặt xác (nhặt xác người) tới nhất định sẽ thu một đôi. Tôi không phải Kỷ Độ Phong ngươi, ngươi (ngươi) ngay cả chết cũng không dám, còn phải để (để cho) tôi tới.”
Kỷ Độ Phong dừng lại, ngay sau đó biểu tình dữ tợn (dữ tợn lên): “Em lại biết cái gì! Em hiện tại là nói mẹ nó ta không có dũng khí (can đảm) sao! Em lại biết cái gì! Ta không yêu cô ấy (nàng) ta vì cái gì muốn tuẫn tình (tự tử theo người yêu), ta không yêu cô ấy ta vì cái gì muốn ——”
“Vậy ngươi đem cái nơi ghê tởm (ghê tởm địa phương) này chọn (tuyển) ở chỗ này, chọn ở phía dưới mộ bia cô ấy, là muốn cho cô ấy vĩnh viễn không được an bình (vĩnh thế không được an bình) sao?!”
“Đừng nói đường hoàng (đường hoàng) như vậy, làm dơ (ghê tởm) mẹ tôi.” Giọng Kỷ Diệu Minh lạnh tới cực điểm, “Tên tội phạm giết người (giết người phạm) đáng chết (đáng chết) ngươi.”
“Kỷ Diệu Minh! Ta liền nên ở ngày em sinh ra (sinh ra ngày đó), bóp chết (bóp chết ngươi) em khi bắt được báo cáo kiểm tra đo lường tin tức tố giả mạo (giả tạo tin tức tố kiểm tra đo lường báo cáo thời điểm)!”
“Đáng tiếc thời gian sẽ không chảy ngược.”
Đầu ngón tay móc (Câu lấy) cò súng bắt đầu co rút lại. Hốc mắt Kỷ Diệu Minh đỏ đến ứa máu (lấy máu): “Người nát (lạn người) như ngươi, chết cũng chỉ có thể chết ở cái nơi có mùi thối (có mùi thúi), không nhận ra người (nhận không ra người) này.”
Người chịu hình (chịu hình người) trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm. Kỷ Diệu Minh không do dự nữa bóp cò (khấu khẩn cò súng). Giây tiếp theo chỉ nghe hai tiếng ầm (phanh) vang. Khẩu súng (thương) rời tay bị bắn bay (bị đánh bay) lên tường. Viên đạn xuyên thấu thủy tinh, chất lỏng sền sệt (sền sệt chất lỏng) từ phía sau Kỷ Độ Phong ào ào chảy xuống. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Mọi người sững sờ tại chỗ, như là qua một thế kỷ (một thế kỷ lâu như vậy). Kỷ Độ Phong lúc này mới rốt cuộc chớp mắt (chớp hạ mắt), toàn thân thoát lực lùi về phía sau một bước, lảo đảo (lảo đảo lắc lư) đỡ vật chứa, thở hổn hển (từng ngụm từng ngụm thở phì phò).
Cánh tay tê dại. Kỷ Diệu Minh cúi đầu nhìn khẩu súng công nghệ cao (công nghệ cao tứ chi) nằm cùng (cùng nằm) trên mặt đất. Đột nhiên quay đầu lại, thấy người vẻ mặt tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt, toàn thân ướt đẫm (ướt đẫm), đứng ở nơi đó. Ánh mắt hắn truyền đến ánh mắt bỏng cháy (bỏng cháy) làn da hắn.
“Kỷ Diệu Minh, tôi ở đây (tại đây).”
Hắn mỏng manh (đơn bạc) như vậy, nhưng lại không gì cản được (không gì chặn được).