CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 60

CHƯƠNG 60: HÀNG GIẢ

Nằm ở trên giường, Ôn Khải quay lưng lại (đưa lưng về phía) người có hơi thở đều đều (hô hấp lâu dài) phía sau, cũng không tài nào (như thế nào cũng) ngủ được.

Không bằng nói là từ khi Kỷ Diệu Minh nói xong câu nói kia đến bây giờ, đầu óc hắn hình như còn chưa phản ứng lại (phản ứng lại đây)... Không, kỳ thật trước đó hắn đã mơ hồ cảm giác (mơ hồ cảm giác ra tới), chẳng qua hắn đều xem nhẹ, cho rằng đó là ảo giác xuất hiện do hắn phán đoán quá lâu. Ví dụ như kỳ dễ cảm (dễ cảm kỳ) cậu ấy tuy rằng thực điên cuồng, nhưng mỗi lần sau khi kết thúc đều sẽ nhẫn nại tính tình giúp hắn dọn dẹp (rửa sạch), còn có trước đó giúp đỡ hắn chạy trốn (chạy ra tới)...

Cẩn thận nghĩ lại, xác thật không rất giống sự quan tâm giữa bạn bè.

Thì ra Kỷ Diệu Minh cũng thích hắn à.

“Không buồn ngủ sao?”

Bị người từ phía sau vòng lấy eo, người phía sau rúc (tất tất tác tác) sát vào. Ôn Khải lùi về (sau này để) một chút, tìm một vị trí thoải mái trong lòng ngực hắn.

“Ừm, đêm nay khả năng sẽ mất ngủ.”

Hơi thở đều đều (lâu dài) của hai người quấn quýt (giao triền) vào nhau. Trong khoảng thời gian ngắn Ôn Khải không biết làm sao (như thế nào) đối mặt hắn. Nhiều năm như vậy hắn đối với loại tình cảm không có hồi báo này đã quen thuộc, mà hiện tại chẳng khác nào (không thua gì) đột nhiên cho hắn trúng một giải thưởng lớn. Dưới trạng thái vô cùng không chân thật (cực độ không chân thật trạng huống hạ), ngược lại nội tâm có chút bất an.

Ôn Khải nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy, có lẽ sự hỗ trợ trong kỳ dễ cảm đã khiến tình cảm đi tắt (đi lối tắt).

Nghĩ đến Kỷ Diệu Minh trong kỳ dễ cảm, Ôn Khải theo bản năng hỏi: “Cơ thể anh (ngươi) có khỏe không?”

“Ừm, làm sao vậy?” Kỷ Diệu Minh mở mắt không hề buồn ngủ, “Lo lắng tôi (ta) sao? Nhưng em (ngươi) nói là phương diện nào đây?”

Hắn áp (thấu) tới hôn sợi tóc hắn, mùi hương dễ ngửi (dễ ngửi khí vị) làm hắn nhịn không được thở dài (than nhẹ) một tiếng.

“Về chứng rối loạn (hỗn loạn chứng) thì đã đỡ hơn rất nhiều, sẽ không tái xuất hiện tình huống bạo tẩu đột ngột (đột nhiên bạo tẩu tình huống) trước kia.”

“Nếu là lo lắng lời tôi nói là lời nói dối (lời nói dối nói)......”

Hắn tạm dừng như là đem van hô hấp (hô hấp van) của Ôn Khải đều đóng (cấp đóng).

“Tôi là nghiêm túc. Chuyện thích em, kiên trì đến bây giờ căn bản không cần tốn (phí) bao nhiêu sức lực.”

Lời nói lầm bầm nhỏ nhẹ (lẩm bẩm lời nói nhỏ nhẹ) truyền đến từ phía sau, Ôn Khải sửng sốt.

“Em quên rồi, chúng ta đã từng ngắn ngủi ở bên nhau. Chỉ là em chạy, quên rồi. Tôi tìm không thấy em, mà khi tôi tìm được em thì... Em cùng người khác ở bên nhau.”

Ôn Khải đã nghe qua cái trò đùa (vui đùa) này, lúc ấy hắn trên đường chạy trốn (chạy trốn trên đường) để trấn an hắn, Kỷ Diệu Minh đã từng nói qua.

“Anh đừng giỡn (khai) với tôi ——”

“Là thật.” Tay người phía sau siết (súc) càng chặt (khẩn). Ôn Khải có thể cảm nhận được chóp mũi và trán hắn đang tựa (chống) vào lưng hắn, “Chỉ là em quên rồi.”

“...... Quên rồi thì quên rồi đi. Chỉ cần ghi nhớ kỹ (chặt chẽ nhớ kỹ) hiện tại cùng về sau. Nếu là lại cắm sừng (lục) tôi, tôi thật bảo không chắc (bảo không chuẩn) mình có thể làm ra chuyện gì tới.”

Ôn Khải đã nghe ngây người (nghe ngốc).

Có ý tứ gì? À chính là nói thứ (đồ vật) mà hắn canh cánh trong lòng (canh cánh trong lòng) tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay (nhiều năm như vậy tới) kỳ thật hắn đã có được (được đến) rất nhiều rất nhiều năm trước, nhưng lại vì nguyên nhân đầu óc mình mà quên mất, còn mẹ nó cắm sừng (lục) Kỷ Diệu Minh......

“Tôi xin lỗi.”

Tuy rằng hắn không biết mảnh mấu chốt (mảnh nhỏ mấu chốt) kia ở đâu, nhưng theo bản năng hắn nên xin lỗi.

Người phía sau nằm không được, ngồi dậy, xoay (bẻ cái mặt) người đang nằm nghiêng (trắc ngọa) suy nghĩ mặt đối diện (mặt triều) với mình.

“Em nói cái gì?”

Giọng Kỷ Diệu Minh lạnh như là từ động băng truyền đến. Ôn Khải duỗi tay bật (ấn khai) đèn ngủ nhỏ (tiểu đêm đèn), nghi hoặc nhưng thái độ thành khẩn mà nói lại (lại nói biến): “Tôi xin lỗi.”

Kỷ Diệu Minh:?

“Em quyết tâm còn muốn đi tìm người khác phải không?” Hắn nắm lấy tay Ôn Khải, “Em không phải thích tôi sao? Hiện tại chúng ta lưỡng tình tương duyệt, em lại muốn nói không yêu liền không yêu sao? Tôi rốt cuộc trong lòng em tính (tính) cái gì, em nói cho tôi...... Làm cho tôi tìm đúng định vị làm lại (một lần nữa xuất phát).”

Dưới ánh đèn mờ nhạt (mờ nhạt), nghe hắn nói lạnh như băng, nhưng Ôn Khải nâng lên một cánh tay (cánh tay máy) khác, nhẹ nhàng lau khóe mắt (đuôi mắt) hắn.

Miệng cứng (ngạnh) như vậy, mắt lại đỏ.

“Rất vui, lại hối hận.”

Kỷ Diệu Minh quả thực muốn giận đến thổ huyết (chọc giận đến hộc máu).

“Không cho phép (chuẩn) hối hận.” Kỷ Diệu Minh kéo người từ trên giường dậy, cường ngạnh làm người quỳ (ngồi quỳ) trên đùi.

Ôn Khải cười rộ lên: “Hối hận không sớm (sớm một chút) tìm anh hỏi cho rõ ràng.”

Kỷ Diệu Minh hừ lạnh một tiếng: “Không trách em, không phải em sai.”

Người làm sai có người khác (có khác một thân), Ôn Khải mới là người bị hại.

“Hết giận (Không khí)?” Ôn Khải thấy biểu tình hắn chuyển biến tốt (chuyển hảo), cười hỏi.

“Hôn (Thân) tôi.”

Kỷ Diệu Minh giương khuôn mặt lạnh (dương trương mặt lạnh) đòi (tác) hôn. Ôn Khải hai tay ôm (phủng thượng) gương mặt hắn, cúi đầu nhún vai, tiếp một nụ hôn dài (lâu dài) và ôn nhu.

Từ sau (kia lúc sau) đó, Kỷ Diệu Minh phi thường tự giác mà xem nơi này là nhà, chạy đi chạy lại (hai bên chạy). Có lẽ hai ngày về (hồi) một lần, đôi khi là năm ngày. Gặp phải sự tình thoát không được thân (thoát không khai thân) thì còn sẽ thông báo (thông báo) trước với Ôn Khải.

Đột nhiên sa vào (lâm vào) tình yêu cuồng nhiệt (tình yêu cuồng nhiệt), Ôn Khải trong lúc nhất thời không thích ứng.

“Dựa! Được đấy (Hành a) Ôn Khải! Đi ra ngoài chuyến (đi ra ngoài này một chuyến) này cũng không tính phí công (uổng phí).”

Bên kia điện thoại kinh hô (trục kinh hô). Lúc ấy hắn mới vừa ổn định (yên ổn) xuống dưới ở nơi này, người đầu tiên (cái thứ nhất) liên hệ chính là Từ Trục. Trong dự liệu (dự kiến bên trong) là bị mắng té tát (đổ ập xuống mắng) ba cái giờ, mắng đến cuối cùng nghe bên kia vừa khóc vừa nói phải chuyển tiền cho hắn, vẫn là Ôn Khải khuyên can mãi (khuyên can mãi) mới ngăn lại niệm tưởng (ý nghĩ) người này muốn lập tức bay tới.

“Bất quá Tướng quân nhà Kỷ gia kia không phải danh tiếng không tốt (thanh danh không hảo) sao? Cậu tiếp xúc qua chưa? Dễ ở chung (Dễ ở chung hay không).”

Cảm xúc Ôn Khải lãnh đạm: “Không cùng hắn tiếp xúc.”

“Cũng phải.” Bên kia không có gì ý kiến, “Rốt cuộc cuộc sống vợ chồng (hai vợ chồng sinh hoạt) của các cậu, cùng cha hắn không gì quan hệ.”

“Ai cậu nói tôi khi nào đi tìm cậu? Đi tới đi lui (Qua lại tam thêm tam) sáu ngày, còn phải chơi hai ngày,” nói bên kia giọng liền tủi thân (ủy khuất) lên, “Gần nhất tổng bộ bên kia mỗi ngày mở họp, người tới du lịch cũng nhiều, cửa hàng còn đóng không xong ô ô ô (tiếng khóc), Ôn Khải à —— tôi rất nhớ cậu.”

“Hoặc là chờ thủ đô bên kia an bài ổn thỏa (trần ai lạc định) tôi trở về tìm cậu.”

Ở bên nhau cùng Kỷ Diệu Minh, không trở về tinh Hải Lai Đặc hiển nhiên không có khả năng. Huống hồ Ôn Lí Phỉ còn ở nơi đó, tuy rằng tin tức chia sẻ cho hắn đều là mọi thứ mạnh khỏe (hết thảy mạnh khỏe), nhưng muốn cho một cái cơ nghiệp lớn bốn phía lọt gió (tứ phía lọt gió) một lần nữa đi lên quỹ đạo, nói dễ hơn làm.

“Cũng tốt.”

“Bất quá vì cái gì phải mở nhiều cuộc họp (sẽ) như vậy? Lại có chuyện gì mà chỗ (tiểu địa phương) nhỏ bé này của tôi không thu được tin tức?”

“À cậu không biết?” Từ Trục nhanh chóng nói, “Vài sự kiện, nói lên có hai cái còn cùng cậu có quan hệ.”

“À?” Ôn Khải cũng không biết hắn còn có bản lĩnh lớn như vậy có thể làm tầng cao (cao tầng) tổng bộ mở nhiều cuộc họp (sẽ) như vậy.

“Chính yếu chính là về chuyện nổ mạnh gia tộc Á Bá Tác Đặc (Á Bá Tác đặc gia tộc), rốt cuộc đó là nhà Nguyên Soái. Tuy rằng lúc trước có một người bị tình nghi (hiềm nghi người).” Từ Trục dừng (đốn) lại, “Nhưng là bị oan uổng, bởi vì có người chủ động đi đầu thú nói là hắn làm. Mà người chủ mưu phía sau màn là quản gia nhà Kỷ gia. Người bị tình nghi nói hắn đã vài ngày không chợp mắt (không chợp mắt), sợ nhắm mắt lại liền không mở ra (mở ra được).”

Kỷ gia?

Cũng chính là?

“Đúng không sai, cho nên tầng trên (thượng tầng) nhằm vào Kỷ Thượng Tướng tiến hành giám sát cách chức tạm thời (tạm thời cách chức giám sát). Nói là cơ bản không có gì vấn đề, nhưng là có nhiều chỗ chi tiết yêu cầu thẩm vấn cẩn thận một chút. Nhưng điều trùng hợp (xảo liền xảo) chính là, Kỷ Độ Phong không thấy.”

“Không thấy?” Người hắn không lâu trước đó còn gặp qua, này liền không thấy?

“Cho nên chính là nói thực trùng hợp (thực xảo) à, không chừng đi chỗ nào du lịch đi. Dù sao quân bộ tìm không ra (tìm không thấy) người ở đâu, đau đầu (sứt đầu mẻ trán) thảo luận làm sao bây giờ đâu.”

“Còn có chính là vị nhà cậu kia đệ trình một phần văn kiện. Cụ thể là cái gì tôi không rõ ràng lắm, cái này tôi là thật không biết hơn nữa tôi cũng không có hứng thú. Dù sao hình như còn rất quan trọng, những lão nhân (lão nhân nhóm) kia đối với cái này rất coi trọng.”

“Ai nói đến tổng bộ, cậu còn trở về công tác không?”

Mí mắt phải (mí mắt phải) Ôn Khải không thể khống chế giật (trừu) hai cái, nhìn bên ngoài trời dần tối (dần dần hắc thiên) nói: “Khả năng không cơ hội đi, đơn xin từ chức của tôi đều giao rồi, tuy rằng quy trình (lưu trình) chậm, nhưng cũng sắp sửa (không sai biệt lắm cũng nên) hoàn thành (làm xuống dưới).”

“... Đừng buồn bã (khổ sở), tôi có tiền, tôi nuôi (dưỡng) cậu.”

“Kệ cậu (Đi ngươi).” Ôn Khải cười rộ lên, đột nhiên cửa cạch (cùm cụp) một tiếng. Hắn đứng dậy đi lên trước, “Thật đến lúc đó tôi sẽ tự giác đi tìm cậu, cúp máy (quải lạp).”

“Được được được, tên thấy sắc quên bạn (thấy sắc quên bạn gia hỏa).”

Ôn Khải thu hồi di động, nội tâm không khống chế được đập thình thịch (thình thịch nhảy).

“Hôm nay sớm (sớm như vậy) à.”

Ôn Khải thuần thục áp (thấu) tới, ngẩng đầu tính toán cho (cấp) một cái ôm và hôn, nhưng tay gần sát vòng eo hắn thì dừng lại. Thấy hắn rụt (trừu) tay lui về phía sau, Kỷ Diệu Minh cũng chưa nói gì, cười nói: “Đúng vậy, có cái cuộc họp (hội nghị) hủy bỏ, tôi liền nghĩ trở về sớm (trước tiên trở về).”

Thật không (Phải không)?

Ôn Khải lấy ra di động nhìn thoáng qua, hắn xác thật không thu được.

Ôn Khải gật đầu: “Ăn cơm trước đi.”

Đứng ở cửa, Ôn Khải nhìn Kỷ Diệu Minh thuần thục kéo ra ghế dựa ngồi xuống: “Hôm nay đều làm cái gì? Trông (Thoạt nhìn) đều không tồi.”

Ánh mắt tối (ám) đi xuống, mí mắt phải lại bắt đầu giật (kinh hoàng). Hắn cũng đi lên trước, cơm không ăn mấy miếng (khẩu) liền thúc giục Kỷ Diệu Minh đi tắm rửa.

Kỷ Diệu Minh hôm nay kỳ quái (quái quái).

Thường ngày (Thường lui tới) thông báo (báo bị) với hắn trước tiên không nói, chuyện thứ nhất khi vào cửa cũng không phải muốn ăn cơm, mà là trước kéo (lôi kéo) hắn một trận vui đùa (lăn lộn) sau lại rửa mặt đánh răng ăn cơm.

Hôm nay sao lại bình thường như vậy?

Cửa phòng tắm bị mở ra, Kỷ Diệu Minh ướt đầu đi ra, một trận mùi chanh tươi mát (thanh chanh vị) ập tới (ập vào trước mặt). Ôn Khải đột nhiên sững sờ tại chỗ.

“Em làm sao vậy?” Kỷ Diệu Minh đi tới cúi đầu hỏi hắn, “Là quá mệt mỏi sao?”

Ôn Khải cười gạt (chụp bay) tay hắn muốn thử (tưởng thử) cái trán: “Khả năng có chút, chờ anh (ngươi) lâu quá. Anh (ngươi) trước tự lo (tự đợi lát nữa) đi, tôi tắm qua loa (đơn giản hướng một chút) liền ra.”

Bên tai Kỷ Diệu Minh hiện lên (bò lên trên) một vệt hồng rõ ràng. Ôn Khải nhìn chằm chằm xem, trong lòng lại càng trĩu nặng (trầm).

“Được, tôi chờ em.”

Đóng cửa lại, tay Ôn Khải chống (chi) ở bồn rửa tay bình tĩnh, thuận tay đem dòng nước mở ra. Tiếng nước chảy ào ào (ào ào tiếng vang) tràn ngập toàn bộ căn phòng nhỏ.

Qua hai ba phút sau, hắn bấm (click mở) di động gọi (bát cái điện thoại) cho dãy số cố định trên top, chẳng qua âm bận kéo dài (lâu dài vội âm) sau tự động cắt đứt.

Kỷ Diệu Minh thích tắt tiếng (tĩnh âm) sao?

Ôn Khải nghiêng đầu, nín thở đem nước tắt đi. Khả năng cách âm (cách âm) của biệt thự nhỏ kỳ thật bình thường (giống nhau), hiện tại hắn đều có thể nghe được bên ngoài có người đi tới đi lui (đi tới đi qua đi thanh âm).

Ong, ong,

Di động một lần nữa sáng lên. Ôn Khải nhìn ghi chú lập tức nhấc máy (tiếp nghe).

“Nhớ tôi sao?”

Bối cảnh bên kia di động có chút ồn ào, nhưng chính là như vậy khiến (sấn đến) giọng hắn càng hay (càng tốt nghe).

“Ừm.” Ôn Khải cắn chặt (cắn khẩn) môi dưới, nỗ lực ổn định hô hấp nói, “Anh ở đâu?”

“Ở nhà ga sân bay. Vốn dĩ theo kế hoạch hiện tại hẳn là sắp tới (mau tới rồi), nhưng là vừa rồi thông báo đường hàng không trên trời đột nhiên xông vào một đợt cướp biển tinh tế (tinh tế nhóm hải tặc hỏa). Bộ đội thứ ba đang xử lý, vì thế phi thuyền bay đến một nửa liền đặt (đặt ở) chúng tôi ở nhà ga sân bay trên tinh cầu không biết nào.”

“Tôi rất nhớ em a, đã tám ngày chưa thấy em, chờ tôi trở về tôi muốn đem em...... Nuôi no (Uy no).”

Đổi thành (Đổi làm) thường ngày (thường lui tới) Ôn Khải khẳng định đỏ mặt ấp úng làm hắn chú ý an toàn, nhưng hôm nay, ngoài (bên ngoài) cách một bức tường (một tường chi cách)......

Ôn Khải nắm chặt quyền (nắm chặt quyền), mặt trắng bệch thấp giọng nói: “Kỷ Diệu Minh, kia hiện tại, người lớn lên giống anh y đúc (giống nhau như đúc) trong phòng, là ai?”

back top