"Em nói xem em, cứ thích giận dỗi, em là bác sĩ, chắc chắn biết giận dỗi hại gan."
"Tôi thấy em chính là hỏa khí vượng, ngày mai tôi mang canh mướp hương cho em."
Tôi ngồi ở ghế phụ của Trình Cù, bất lực xoa xoa thái dương.
"Đừng nói nữa, lái xe của anh đi."
Trình Cù hừ hừ hai tiếng.
Đợi đèn đỏ, hắn tay trái giữ vô lăng, tay phải thò ra ghế sau, lấy một chiếc chăn đưa cho tôi.
"Trời trở lạnh rồi, em còn mặc ít thế, vừa nãy tôi sờ tay em thấy hơi lạnh, đắp vào đi."
Lạnh sao?
Tôi tự thử nhiệt độ mu bàn tay mình.
... Hình như là hơi lạnh thật.
Tôi không nói gì, giũ chiếc chăn có in hình một con ngựa ra, ngoan ngoãn đắp lên.
Thời tiết bão thật sự rất kỳ quái.
Ban ngày trời còn quang đãng, giờ thì gió lớn mưa to như trút nước.
Lúc Trình Cù đưa tôi về đến nhà, gió thổi mạnh đến mức cửa xe cũng không mở được.
Trình Cù đi xuống xe trước, dùng sức kéo cửa xe ra, sau khi kéo tôi ra ngoài, hắn lại dùng chân đá mạnh cửa xe đóng lại, ôm chặt tôi vào lòng, chạy nhanh vào cầu thang.
"Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này, một năm thể nào cũng phải đến một hai lần."
"Sao rồi, quần áo không bị ướt nhiều chứ?"
Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới hai lượt.
"Vẫn ướt khá nhiều, mau lên thay quần áo đi."
Tôi: "... Ồ."
Trình Cù nhếch miệng cười, nụ cười rạng rỡ không hề hợp với bộ dạng ướt sũng nhếch nhác của hắn: "Vậy tôi về nhé?"
Tôi không trả lời.
Trình Cù đi được hai bước, lại quay đầu nhìn tôi: "Tôi thật sự về đấy nhé?"
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, những cây lớn ngoài kia đều bị gió thổi cong cả thân, nhìn ra xa chỉ thấy một màu trắng xóa.
Cuối cùng vẫn mềm lòng thở dài một hơi.
"Đừng về nữa, bây giờ nguy hiểm, ở nhà tôi tạm một đêm đi."
Vừa nghe thấy lời này, Trình Cù lập tức bước hai bước thành một bước xông đến trước mặt tôi, mắt sáng rực, cười như một chú Husky.
"Được, nghe lời em."