Hai tuần tiếp theo, ngày nào tôi cũng thấy Trình Cù ở bệnh viện.
Hắn không phải đến khám bệnh, mà là đến làm công tác hậu cần.
Hôm nay thì gọi bữa trưa cho tất cả mọi người trong khoa, ngày mai thì gọi trà sữa cho cả tầng.
Mỗi ngày tan ca vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, hắn đã ưỡn ngực, đứng chễm chệ như một con công xòe đuôi trước mặt tôi, hỏi liệu hắn có vinh dự được đưa tôi về nhà không.
Thế nhưng lần nào tôi cũng từ chối với lý do mình có xe riêng.
Hắn hết lần này đến lần khác thất bại, mỗi lần bị từ chối, hắn lại giống như một con gà trống trụi lông.
Nhưng đến ngày hôm sau, hắn lại được tiêm m.á.u gà trở lại, không tin vào điều xui xẻo mà xông lên chiến đấu.
Tôi: "..."
Chiều nay có một ca phẫu thuật, tôi là bác sĩ chính, đứng trên bàn mổ suốt 3 tiếng.
Sau khi ca phẫu thuật thành công, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thần kinh căng thẳng.
Thay quần áo chuẩn bị đi thăm bệnh thì phát hiện Trình Cù và một người khác, có lẽ là bạn hắn, đang ngồi trên ghế ở hành lang.
Bạn hắn: "Tôi không hiểu nổi cậu luôn, cậu đã đến đây báo danh bao nhiêu ngày rồi, người ta còn chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, sao cậu vẫn kiên trì thế?"
Trình Cù: "Tôi chưa gặp chân ái, cậu không hiểu đâu."
"Chân ái cái thá gì, hai người mới ăn chung một bữa cơm, tôi rõ ràng là thấy sắc nảy lòng tham thôi. Lúc trước cậu nói với tôi sao? Đẹp như tiên nữ cậu cũng chẳng thèm để mắt~ hắn vừa đến tôi sẽ bảo hắn cút~ Giờ nhìn cậu xem, cái bộ dạng tự dâng mình này, không đi bar, không đua xe, chỉ quẩn quanh bên một Beta, quan trọng là cậu mời hắn bao nhiêu lần, người ta chưa từng đồng ý lấy một lần nào, giỏi giang thật đấy."
Trình Cù 'chậc' một tiếng: "Cái gì mà một Beta, có lịch sự không? Em ấy có tên, gọi là Tống Dật. Vả lại Beta thì sao? Tôi cứ thích Beta đấy, tôi cứ muốn tự dâng hiến đấy, cậu quản được tôi à?"
Bạn hắn trông có vẻ cạn lời, chỉ đảo cho hắn một cái lườm kinh thiên động địa.
Tôi vừa định giả vờ không quen biết, lẳng lặng đi ngang qua bọn họ thì Trình Cù quay đầu nhìn thấy tôi.
"Bác sĩ Tống!"
Mí mắt tôi giật một cái.
... Lẽ ra nên đi vòng từ tầng dưới mới phải.
Tôi nở nụ cười công thức tiêu chuẩn: "Trình tiên sinh lại đến bệnh viện, là cơ thể lại có chỗ nào không khỏe sao?"
Trình Cù như dâng bảo vật, xách ra một thùng đồ lớn từ phía sau.
Tôi nhìn kỹ lại, đó là một thùng... bút máy.
Được xếp ngay ngắn, cùng một thương hiệu, mỗi chiếc đều có giá trị không nhỏ.
"Tôi hỏi thăm rồi, bác sĩ các anh thiếu nhất là bút, loại bút này cầm rất vừa tay, tôi mua sỉ về đây, em dùng chắc chắn sẽ thuận tiện."
"Cả đống thế này, không phải lo làm mất bút nữa."
"Mất hết thùng này, tôi lại gửi cho em một thùng khác."
Tôi: "..."
Đúng là nhân tài.
Thùng bút này tôi vẫn bảo hắn mang về.
Giá trị quá cao, tôi sợ người khác nói tôi nhận hối lộ.
Trình Cù chỉ suy sụp mười giây, rồi lại nở nụ cười đáng ghét nói không sao, tối sẽ đến đón tôi tan ca.
Rõ ràng là lại bị tôi từ chối một cách tàn nhẫn.
Bạn hắn ở bên cạnh cố nhịn cười suýt bị nội thương, cuối cùng không nhịn được nữa, cười phá lên.
Nhưng ngay lập tức bị tôi dùng lý do khu nội trú không được gây ồn ào mà quát ngừng.
... Hai người này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Cuối cùng, Trình Cù kéo bạn hắn liên tục xin lỗi, túm lấy áo hắn, xách theo cả đống bút, lóc cóc chạy đi.