"Cảm ơn bác sĩ Tống, tiếp theo giao lại cho chúng tôi, anh về nghỉ ngơi sớm đi."
Tôi gật đầu: "Sau khi phẫu thuật bệnh nhân tỉnh lại có thể tâm lý sẽ có chút bất ổn, nhớ chú ý an ủi."
Bàn giao xong xuôi mọi việc, tôi lái xe về nhà.
Bận rộn cả ngày, quả thật có chút mệt mỏi.
Chỉ là trên đường về nhà, phía sau xe luôn có một chiếc G-Wagon bám theo không xa không gần.
Kiểu xe quen thuộc, biển số xe quen thuộc.
...
Tôi cũng đâu có hạ thuốc mê gì hắn đâu, sao cứ không chịu bỏ cuộc thế này.
Tôi thu hồi tầm mắt, quyết định coi như không thấy.
Khi lái xe đến một đoạn đường ven sông, đột nhiên tôi thấy ven đường có một đám người đang vây lại.
Có tai nạn sao?
Nhìn kỹ hơn, mọi người đang vây quanh một đứa trẻ ngồi trên lan can, chênh vênh, có vẻ như muốn nhảy xuống sông.
Tôi vội vàng đỗ xe sát lề đường, vừa xuống xe định bước qua, thì thấy đứa trẻ nhún người một cái, nhảy thẳng xuống.
Đồng tử tôi chợt co lại.
Tôi không kịp nghĩ ngợi, gạt đám đông ra định nhảy xuống cứu người.
Một bóng đen nhanh nhẹn hơn tôi, chỉ trong tích tắc, đã nhảy qua cầu và biến mất.
Tôi sững sờ tại chỗ.
Trái tim như bị bóp nghẹt đột ngột.
Cảm giác nghẹt thở ập đến, tim đập nhanh đột ngột.
Là Trình Cù.