BETA BÁN MÌNH CHO KIM CHỦ ALPHA ĐỈNH CẤP PHÁT HIỆN BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ

Chương 6

Tạ Trạch Ngọc giận rồi.

Cụ thể là, anh ta không bao giờ nấu những món tôi thích ăn nữa.

Liên tiếp một tuần, anh ta chỉ nấu toàn rau xanh mà tôi ghét nhất.

Tôi cảm thấy mình sắp biến thành một đống rau xanh đến nơi rồi.

Hôm nay thức dậy, trên bàn ăn lại là súp lơ và bắp cải luộc.

Không có chút thịt nào.

Tôi nhìn một cái, không còn chút khẩu vị nào nữa.

Cứ tiếp tục như vậy, thịt mà tôi vất vả nuôi dưỡng sẽ biến mất hết.

Tôi gửi tin nhắn cho người bạn thân cũng đang làm kim tước: “Tao chọc giận kim chủ rồi, phải làm sao để dỗ anh ấy đây?”

Bạn thân trả lời ngay lập tức: “Tổng Tạ nhìn có vẻ tính tình tốt lắm mà, mày ngày nào cũng lộng hành, anh ấy chưa bao giờ nổi giận, rốt cuộc mày đã làm gì mà khiến anh ấy giận rồi?”

Nhưng cậu ấy vẫn đưa ra lời khuyên cho tôi: “Tuần trước tao cũng chọc giận anh nhà tao, tao đến công ty dỗ anh ấy cả một buổi chiều, Alpha là cái loài dễ dỗ lắm, mày nói vài lời ngọt ngào là anh ấy sẽ hết giận thôi.”

Nghĩ là làm.

Tôi gọi một cốc trà sữa, mang đến công ty Tạ Trạch Ngọc.

Bầu không khí trong công ty hôm nay thật kỳ lạ.

Khi thư ký dẫn tôi lên tầng, tôi còn nghe thấy nhân viên lẩm bẩm:

“Mày nói gì cơ, bạch nguyệt quang của sếp thật sự về rồi à? Vậy anh Chử làm sao đây, tôi thích anh ấy lắm.”

“Nếu tôi cũng có tiền thì tốt rồi, chỉ với khuôn mặt của anh Chử, dù anh ấy là Beta, tôi cũng muốn nuôi.”

Bạch nguyệt quang của Tạ Trạch Ngọc?

Không phải, tôi ở bên anh ta ba năm rồi, tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Tôi lập tức hiểu ra.

Thảo nào mấy ngày nay Tạ Trạch Ngọc ngày nào cũng nấu rau xanh cho tôi ăn, xanh lè xanh lét, hóa ra là đang ám chỉ tôi, bảo tôi mau chóng nhường chỗ cho bạch nguyệt quang của anh ta.

Tôi quay người định về kiểm kê tài sản.

Không thể không nói, Tạ Trạch Ngọc là một kim chủ hào phóng, ở bên anh ta ba năm, ngoài một triệu tinh tệ mỗi tháng, anh ta còn thỉnh thoảng tặng tôi đủ loại quà, quy đổi thành tiền, đủ để tôi dưỡng già mười đời.

Nhưng thang máy đã đến tầng văn phòng của Tạ Trạch Ngọc rồi.

Anh ta, người thường xuyên ở trong phòng làm việc vào giờ này, vừa hay đẩy cửa bước ra, ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi, trong con ngươi đen láy đầy ắp ý cười:

“Chử Nhiên, sao em lại đến đây?”

“Hiếm khi em chủ động đến công ty tìm anh, có chuyện gì sao?”

Tôi đưa trà sữa cho anh ta, nặn ra một nụ cười vô lo vô nghĩ: “Nhớ anh thôi mà, kim chủ đại nhân.”

“Đến dỗ anh.”

Tạ Trạch Ngọc nhận lấy trà sữa, khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ nghiêm túc trở nên đặc biệt dịu dàng.

Tôi không để ý, anh ta đã gửi tin nhắn cho một số điện thoại quen thuộc:

“Anh nói quả nhiên hữu ích, tôi chỉ lạnh mặt nấu cơm cho cậu ấy một tuần, cậu ấy lại chủ động đến tìm tôi.”

“Còn bí quyết hẹn hò nào nữa không, có thể khiến Chử Nhiên chủ động gần gũi tôi, anh dạy tôi thêm nữa đi.”

 

 

back top