BETA BÁN MÌNH CHO KIM CHỦ ALPHA ĐỈNH CẤP PHÁT HIỆN BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ

Chương 5

Trần Hạo là cậu chủ nhỏ của Trần gia, chủ tiệm kim hoàn ở kinh đô.

Hắn là một Alpha tầm thường.

Nhưng lại coi thường Beta và Omega nhất.

Khi tôi mới ở bên Tạ Trạch Ngọc, lần đầu tiên đi theo anh ta tham gia một bữa tiệc của giới hào môn, Trần Hạo đã xuất hiện trước mặt tôi, chế nhạo:

“Tao chưa bao giờ thấy mày trong giới hào môn, trông cũng đẹp đấy, nhưng sao tao không ngửi thấy mùi Pheromone của mày nhỉ.”

“Mày là Beta à? Đến tham gia bữa tiệc này không lẽ là muốn câu kim quy tế, trên người bị Alpha chơi hỏng rồi nhỉ…”

Từ nhỏ tôi đã là một kẻ lang thang, lớn lên nhờ ăn cơm bá gia ở khu ổ chuột, nếu không luyện được một thân võ lực tốt, tôi đã sớm bị ăn đến không còn một mẩu xương nào.

Hơn nữa, tôi mới thoát khỏi thân phận một tên du côn chưa được bao lâu, mấy ngày nay Tạ Trạch Ngọc ngày nào cũng muốn điều chỉnh thói hư tật xấu của tôi, đang lúc nóng tính.

Trần Hạo tự tìm đến chỗ tôi.

Tôi cho hắn một bạt tai.

Đánh cho hắn ta, một kẻ quen được nuông chiều, xoay vòng mấy vòng tại chỗ.

Một Alpha bị tôi, một Beta, đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Hôm đó hắn ta còn định mách với Tạ Trạch Ngọc, nhưng Tạ Trạch Ngọc lại kiên quyết bảo vệ tôi, giọng nói lãnh đạm:

“Nhiên Nhiên nhà tôi, tôi biết, tính tình nó hiền lành nhất, là một đứa bé ngoan ngoãn, chắc chắn là cậu chọc giận nó, nếu không nó sao lại đánh cậu.”

Trần Hạo không dám lý luận với Tạ Trạch Ngọc, cũng không có dũng khí đến tìm tôi đánh nhau nữa, mỗi lần gặp mặt chỉ dám động miệng mỉa mai tôi.

Buồn cười, bây giờ tôi là tiểu tình nhân của Tạ Trạch Ngọc đấy.

Tôi lập tức nâng giọng: “Tạ Trạch Ngọc, mau qua đây, có người bắt nạt tiểu tình nhân của anh!”

Tạ Trạch Ngọc nghe thấy tiếng tôi, bỏ con cá đang nướng xuống, sải bước đi về phía tôi.

Trần Hạo xấu hổ vì tức giận, nhân lúc tôi không chú ý, đẩy tôi một cái.

Tôi cảm thấy thế giới đang quay cuồng.

May mà Tạ Trạch Ngọc kịp thời đến, ôm tôi vào lòng.

Nếu không, tôi đã lăn xuống dốc rồi.

Bên tai là tiếng tim Tạ Trạch Ngọc đập dồn dập, giọng nói lạnh lùng, nhưng lại đầy lo lắng:

“Chử Nhiên!”

“Em không sao chứ?”

“Hắn ta tìm em gây chuyện, em không biết mách anh, để anh đi xử lý hắn ta à?”

Tôi gãi đầu, định nói rằng tôi đã chủ quan, không ngờ thằng nhóc này lại dám đánh lén tôi.

Ánh mắt Tạ Trạch Ngọc nhìn về phía Trần Hạo mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng chưa từng có.

“Chuyện hôm nay cậu làm, tôi sẽ kể lại toàn bộ cho bố cậu.”

“Bây giờ, cậu mau xin lỗi Chử Nhiên.”

 

 

back top