Trong xã hội hiện đại, Beta đa phần đều mang hình tượng đáng tin cậy của người thật thà.
Lần đầu tiên thấy một Beta "mê trai" như tôi, Omega xinh đẹp sững sờ, để lại một câu “Tao sẽ không làm kẻ thứ ba đâu,” rồi tức giận hất tay vệ sĩ bỏ đi.
Phòng làm việc đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tôi xoa xoa cái eo đau nhức: “Tạ Trạch Ngọc, ông cụ nhà anh sao vẫn chưa từ bỏ việc giới thiệu Omega cho anh thế? Lần sau mà còn gọi tôi đến để chắn đào hoa nữa, tôi sẽ đòi tăng lương đấy.”
Tạ Trạch Ngọc cởi cà vạt, lơ đãng nâng đôi mắt phượng sắc bén lên, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt tôi:
“Chử Nhiên, vẫn là tại em chưa đủ cố gắng. Nếu em chịu gần gũi, dính lấy anh nhiều hơn, thể hiện tình yêu cuồng nhiệt đến c.h.ế.t đi sống lại, không thể sống thiếu anh, thì còn Omega nào dám đến làm kẻ thứ ba nữa?”
Khốn nạn!
Đúng là nhà tư bản nên bị treo lên cột đèn. Tôi chỉ thử thăm dò việc tăng lương thôi mà anh ta còn ngược lại "pua" tôi rằng năng lực làm việc không tốt.
Muốn hiệu quả công việc à.
Tôi trèo xuống khỏi đùi anh ta, mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của anh ta, tôi đi đến cửa phòng làm việc, vừa đập mạnh cửa vừa hét to:
“Chủ nhân, xin anh đừng đánh em nữa, đau quá ~”
“Đừng dùng roi đánh em, cũng đừng dùng gậy quất em, em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ để Omega lại gần anh nữa…”
Mặt Tạ Trạch Ngọc đen lại.
Toàn thân tản ra hơi lạnh, giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Chử Nhiên!”
“Em im miệng ngay.”