BETA BÁN MÌNH CHO KIM CHỦ ALPHA ĐỈNH CẤP PHÁT HIỆN BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ

Chương 3

Chuyện xấu là tôi làm vào buổi trưa.

Việc Tạ Trạch Ngọc nghi ngờ giày vò kim tước trong văn phòng đã lan truyền khắp giới hào môn ở kinh đô chỉ trong vòng chưa đầy một buổi chiều.

Anh ta từ một người nắm quyền của Tạ gia chính trực, quang minh chính đại, đã biến thành một kim chủ xấu xa, lòng lang dạ sói.

Buổi tối ra ngoài ăn cơm với Tạ Trạch Ngọc, tôi vẫn nghe thấy tiếng bàn tán từ bàn bên cạnh:

“Mày nghe chưa? Cậu cả nhà họ Tạ có sở thích quái lạ trên giường, thích giày vò người khác nhất, ngày nào cũng dùng roi dùng gậy đánh vợ.”

“Ồ, sao anh ta lại như vậy được chứ? Cứ tưởng anh ta là một Alpha tốt.”

“Beta mà anh ta nuôi tội nghiệp thật, thảo nào anh ta thà hẹn hò với Beta chứ không hẹn hò với Omega, với sở thích này thì Omega tốt nào chịu nổi chứ.”

Tôi: “…”

Các người nói xấu có thể nói nhỏ một chút không?

Khổ chủ còn đang nghe đây này.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tạ Trạch Ngọc đen như mực, khuôn mặt tuấn tú bình thản, còn gắp cho tôi một miếng cá diêu hồng mà tôi thích nhất, nhưng tôi lại cảm nhận được cảm giác bão táp sắp đến.

Tôi dường như đã thấy anh ta của ba năm trước.

Lúc đó tôi mới ở bên anh ta, thói quen của một tay chơi vặt vẫn chưa thay đổi.

Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, chửi bậy, cái gì tôi cũng làm.

Sau một lần đánh nhau với băng đảng xã hội đen và bị bắt vào cục cảnh sát, Tạ Trạch Ngọc đến bảo lãnh cho tôi, chính là với vẻ mặt bình thản này.

Tôi tưởng anh ta không tức giận.

Kết quả là sau khi vết thương của tôi lành, anh ta lại hành hạ tôi đến mức một tháng không xuống được giường.

Anh ta còn ép tôi phải bỏ rượu bỏ thuốc…

Vừa nhớ đến những ngày tháng đen tối trên giường đó, tôi liền theo phản xạ rùng mình.

Tôi nở một nụ cười lấy lòng: “Ông xã, lát nữa em sẽ đi đính chính, thật ra người có sở thích quái lạ trên giường là em, anh là một người tốt lắm lắm.”

“Nhưng em làm vậy cũng là vì muốn tốt cho anh mà, anh xem, lời đồn này truyền ra, Omega có phải đều tránh anh như tránh tà rồi không.”

Bàn tay rộng rãi ấm áp của Tạ Trạch Ngọc ôm eo tôi, đột nhiên siết chặt, tôi bị ép dán chặt vào cơ bụng và cơ n.g.ự.c rắn chắc của anh ta, hít thở toàn là mùi nước hoa bạc hà dễ chịu của anh ta.

Anh ta lau khóe miệng dính thức ăn cho tôi, sau đó cười lạnh: “Không cần đâu, anh sợ em vừa mở miệng, danh tiếng của anh sẽ thật sự xuống dốc không phanh.”

“Đúng rồi, anh thấy buổi trưa em diễn kịch diễn rất hăng say, chắc hẳn cũng rất mong đợi anh đối xử với em như vậy nhỉ, lát về nhà, anh sẽ thỏa mãn em thật tốt.”

Những chữ cuối cùng, anh ta nói đặc biệt nặng.

Lần này, người không thể cười được nữa là tôi.

Nụ cười được chuyển đổi, nhưng tất cả đều chuyển sang khuôn mặt của Tạ Trạch Ngọc.

 

 

back top