Đang ngủ trưa ngon lành, tôi bị một cuộc điện thoại của thư ký Tạ Trạch Ngọc đánh thức:
“Anh Chử ơi, ông cụ Tạ lại giới thiệu Omega thơm thơm mềm mềm cho sếp rồi, anh mau đến đuổi Omega này đi, bảo vệ sự trong sạch cho sếp đi ạ!”
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, tôi vội vàng bật dậy.
Tạ Trạch Ngọc chính là kim chủ của tôi.
Mỗi tháng anh ta trả tôi một triệu tinh tệ.
Nhiệm vụ của tôi là làm tốt vai trò tiểu tình nhân của anh ta, đồng thời bảo vệ sự trong sạch, không để Omega quấy rầy.
Tối qua Tạ Trạch Ngọc giày vò quá mạnh, lúc xuống giường bắp chân tôi run lẩy bẩy, suýt chút nữa ngã sấp mặt.
Tôi vừa lẩm bẩm chửi rủa, vừa lái xe phóng như bay đến công ty.
Vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, tôi đã thấy một Omega đang khóc lóc thảm thiết, bị hai vệ sĩ phía sau giữ chặt:
“Tạ Trạch Ngọc, anh là Alpha, tại sao lại tự sa đọa mà ở bên một Beta chứ, tình yêu giữa A và O mới là chính thống!”
Tạ Trạch Ngọc đang ngồi sau bàn làm việc, mặc vest đen, cặp mày anh tuấn lạnh lùng.
Nghe thấy những lời đó, anh ta như không nghe thấy, vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục xử lý công việc.
Omega xinh đẹp cũng nhìn thấy tôi, lập tức đoán ra tôi chính là Beta mà anh ta nuôi.
Cậu ta trợn mắt: “Mày là cái thằng…”
Tôi thản nhiên ngồi lên đùi Tạ Trạch Ngọc, khoác tay ôm cổ anh ta, làm nũng với giọng điệu ẻo lả:
“Ông xã, em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không?”
Anh ta thành thạo đưa tay đỡ eo tôi.
Tôi như một con yêu tinh để lại một nụ hôn trên môi anh ta, sau đó đắc ý nhìn về phía Omega.
“Mày thấy chưa, anh ấy là của tao. Dù sao mày cũng là một Omega, chắc không định làm kẻ thứ ba đâu nhỉ.”