BETA BÁN MÌNH CHO KIM CHỦ ALPHA ĐỈNH CẤP PHÁT HIỆN BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ

Chương 12

Lần này, người sững sờ lại là Tạ Trạch Ngọc.

Anh ta nhíu mày, mặt đầy vẻ nghi hoặc: “Omega nào, anh ở bên Omega lúc nào?”

Lừa ai chứ.

Tôi lật bức ảnh mà Trần Hạo gửi cho tôi, đưa cho anh ta xem, nhìn anh ta như một tên tra A.

“Nè, bằng chứng.”

Tôi dùng răng cắn mở cà vạt, ném lên người anh ta, đứng dậy định rời khỏi phòng.

Cổ tay lại bị anh ta kéo lại:

“Cậu ấy là Omega đúng, nhưng cậu ấy không phải bạch nguyệt quang của anh, cậu ấy là em trai ruột của anh, cùng mẹ khác cha.”

Tạ Trạch Ngọc nhìn tôi với ánh mắt nóng bỏng, vẻ mặt u ám ban đầu biến mất, giữa hai hàng lông mày là sự vui mừng: “Em ghen sao, Nhiên Nhiên?”

Không phải, tôi trông giống một Beta dễ lừa như vậy sao?

Tôi khoanh tay, cười lạnh: “Tôi chưa từng nghe anh nói, anh có em trai, bây giờ lại mọc ra một đứa em trai à.”

“Tạ Trạch Ngọc, lừa tôi thì cũng phải bịa một lời nói dối tốt hơn chứ.”

Anh ta không nói gì, mà cúi đầu gửi vài tin nhắn cho thư ký.

Rất nhanh, thư ký gửi đến ảnh xét nghiệm ADN.

Anh ta đặt trước mặt tôi, hiển thị anh ta và Omega trong ảnh có quan hệ ruột thịt.

Tạ Trạch Ngọc ho khan một tiếng: “Bố anh là một tên tra A, ngoại tình khi mẹ anh đang ở cữ, lúc đó bà chọn ly hôn và ra nước ngoài, sau đó tái hôn, Omega này là con của bà ấy với người chồng sau.”

“Người nhà họ Tạ đều rất coi trọng danh tiếng, nên chuyện này không được truyền ra ngoài, cũng không có nhiều người biết chuyện bố anh ngoại tình, mẹ anh tái hôn và sinh con.”

Anh ta từ từ vuốt phẳng lòng bàn tay đang siết chặt của tôi, con ngươi đen láy dịu dàng: “Bây giờ em tin anh rồi chứ?”

Không tin.

Tôi không ngu ngốc, vết xe đổ của mẹ tôi còn đó.

Với quyền thế và địa vị của Tạ Trạch Ngọc, làm giả một bản xét nghiệm ADN chẳng phải là chuyện dễ dàng sao.

Nhưng Tạ Trạch Ngọc cứ tưởng đã giải thích rõ ràng với tôi, ngón tay thon dài xoa xoa gáy tôi.

Phía trên trơn nhẵn, không có tuyến thể.

Anh ta cắn một cái không nặng không nhẹ, đôi mắt xinh đẹp không chớp nhìn tôi:

“Bảo bối, gặp vấn đề mà phản ứng đầu tiên của em không phải là hỏi anh, mà là bỏ trốn, khiến anh rất buồn.”

“Anh luôn coi em là vợ, em không thích làm vợ anh, vậy em muốn làm vợ của ai?”

“Anh sẽ trừng phạt em, em đừng hòng xuống giường nữa, bao giờ mang thai con của anh thì mới được ra ngoài…”

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra cà vạt, định bịt mắt tôi lại.

… Không bịt được.

Tôi vẫn không tin lời anh ta.

Anh ta nhìn ánh mắt vẫn còn nghi ngờ của tôi, tức đến bật cười: “Em không tin anh?”

Tôi gật đầu: “Tôi muốn thấy bằng chứng cụ thể.”

“Tạ Trạch Ngọc, tôi đã kể cho anh nghe chuyện của mẹ tôi rồi nhỉ, các anh là giới hào môn, muốn bịa ra một lời nói dối để lừa tôi chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

 

 

back top