Tạ Trạch Ngọc đưa tôi về kinh đô.
Vừa xuống máy bay, tôi đã thấy Omega trong ảnh hưng phấn chào tôi:
“Chào chị dâu, em là Tống Ngư.”
Trước đây nhìn ảnh không thấy, bây giờ gặp ngoài đời, tôi đột nhiên phát hiện, Tống Ngư và Tạ Trạch Ngọc trông thật sự rất giống nhau.
Làn da trắng trẻo, đôi mắt phượng giống hệt, chỉ là khí chất của Tống Ngư dịu dàng hơn Tạ Trạch Ngọc một chút.
Tạ Trạch Ngọc không chần chừ, lái xe đến phòng xét nghiệm ADN uy tín nhất trong thành phố, muốn trực tiếp chứng minh quan hệ ruột thịt giữa anh ta và Tống Ngư cho tôi.
Rất nhanh, dưới sự thúc giục, kết quả xét nghiệm ADN của Tạ Trạch Ngọc và Tống Ngư đã có.
Hai người là anh em ruột không thể chối cãi.
Tờ giấy xét nghiệm trong tay tôi như nặng ngàn cân.
Tống Ngư và bác sĩ không biết đã rời đi từ lúc nào, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Tạ Trạch Ngọc.
Anh ta ôm tôi từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, giọng nói đầy ủy khuất:
“Bảo bối, bây giờ em tin anh rồi chứ?”
“Hôm đó anh đến sân bay đón Tống Ngư, vốn định giới thiệu cậu ấy cho em, nhưng khi anh về nhà, phát hiện em bỏ trốn rồi.”
“Em còn nói kỹ thuật của anh không tốt…”
Anh ta nói thêm một từ, cơ thể tôi lại run lên một chút.
Nhưng tôi nói với một thái độ không hề chột dạ: “Cái này cũng không thể trách tôi được, tôi bị người ta hiểu lầm mà, họ đều nói Tống Ngư là bạch nguyệt quang của anh.”
Thật bất ngờ, Tạ Trạch Ngọc lại đồng ý với câu nói này của tôi, giọng nói rất nhẹ:
“Là anh sai rồi, anh đã không cho em đủ cảm giác an toàn, dẫn đến việc em không hỏi anh mà bỏ đi.”
“Chử Nhiên.” Tạ Trạch Ngọc xoay cơ thể tôi lại, trên khuôn mặt tuấn tú đầy sự nghiêm túc, anh ta trịnh trọng nói, “Khi mới ở bên em, anh đã nói anh thích em.”
“Anh muốn tỏ tình với em một lần nữa, đối với em không chỉ là thích, mà là yêu.”
Tôi không tự nhiên co ngón tay lại.
“Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau mãi được.”
“Tại sao?”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, giọng nói rất nhỏ, sự tự ti bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng vỡ ra.
“Tôi chỉ là một Beta, một Alpha đỉnh cấp như anh chỉ sẽ kết hôn với Omega thôi, Tạ gia cũng không thể để chúng ta ở bên nhau mãi, anh sớm muộn gì cũng phải liên hôn…”
Anh ta cười khẩy một tiếng: “Tạ gia là cái thá gì chứ.”
“Bây giờ anh là người nắm quyền thực sự của Tạ gia, mấy ngày trước ông cụ và bố anh đã được đưa đến viện điều dưỡng rồi, cả đời sẽ không ra ngoài. Trước đây anh chưa bao giờ để em tiếp xúc với họ cũng là vì lý do này, dù sao người nhà họ Tạ cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của chúng ta.”
Anh ta dựa vào trán tôi, giọng nói thành kính và dịu dàng: “Anh không phải là kẻ vô dụng, không cần phải dựa vào hôn nhân để lôi kéo quyền thế.”
“Anh ở bên em, là vì anh thích em, anh cũng muốn ở bên em mãi mãi.”
“Chử Nhiên, ở bên anh mãi mãi, có được không?”
Tôi gật đầu thật mạnh, nhào vào lòng anh ta.