Tôi sững sờ.
Tim đập mạnh.
Nhưng rất nhanh, tôi đã lấy lại tinh thần.
Cười mỉa mai.
Lời ngon tiếng ngọt thì ai mà chả nói được.
Khi mẹ tôi phát hiện cha ruột lén lút có vị hôn thê, bà cũng đã cãi nhau với ông ấy, nhưng cha ruột dỗ dành bà, nói rằng ông ấy và vị hôn thê chỉ là quan hệ hợp tác, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.
Người ông ấy thực sự yêu chỉ có mẹ tôi.
Mẹ tôi ngây thơ bị những lời này lừa gạt, cho đến khi sinh ra tôi, bà mới nhận ra cha ruột không chỉ không chia tay với vị hôn thê, mà còn lén lút đăng ký kết hôn ở khu thượng lưu, lúc đó bà mới tỉnh ngộ.
Đau lòng đưa tôi trở về khu ổ chuột.
Buồn bã suốt cả cuộc đời, khi sắp chết, bàn tay khô héo của bà vẫn nắm chặt lấy tôi:
“Nhiên Nhiên, con đừng tin lời Alpha nói, phải luôn giữ lý trí, miệng họ nói ngọt ngào, nhưng đều là kẻ lừa dối!”
Thật ra, tôi nói chán Tạ Trạch Ngọc là giả.
Anh ta đẹp trai, thể lực tốt, trên giường cũng có nhiều chiêu trò, còn đặc biệt có tinh thần cống hiến, lần nào cũng để tôi sướng trước, rồi mới tự mình thỏa mãn.
Trước đây tôi cũng từng ảo tưởng, cứ như vậy ở bên anh ta cả đời.
Dù sao anh ta cũng đối xử với tôi rất tốt.
Là người tốt nhất với tôi, ngoài mẹ tôi ra.
Ở bên anh ta ba năm, anh ta luôn kịp thời nhận ra cảm xúc của tôi, mua quà dỗ dành tôi.
Cũng giới thiệu tôi một cách công khai cho bạn bè của anh ta.
Khi tôi bị người trong giới hào môn coi thường, anh ta không hề nghĩ ngợi mà đứng ra bênh vực tôi.
Nói không động lòng với anh ta là giả.
Nhưng tôi cũng biết, Tạ gia không thể đồng ý cho anh ta ở bên một Beta như tôi.
Vì vậy mỗi lần, khi sắp thích anh ta, tôi đều tự nhủ.
Không được động lòng với anh ta.
May mắn thay, tôi đã làm rất tốt, vì vậy bây giờ cũng có thể bình tĩnh nói lời tạm biệt với anh ta:
“Tạ Trạch Ngọc, anh đừng nói vấn vương với tôi, cũng đừng nói lời ngon tiếng ngọt với tôi nữa.”
“Được rồi, tôi thừa nhận những lời vừa rồi nói chán anh là giả, lý do thực sự muốn chia tay là bạch nguyệt quang của anh đã quay về rồi.”
“Nghe nói cậu ấy là một Omega rất ưu tú, chúc hai người hạnh phúc nhé.”