Tôi bị Tạ Trạch Ngọc xách đến khách sạn.
Trên đường đi, tôi luôn cố gắng giãy giụa.
Nhưng Tạ Trạch Ngọc là Alpha đỉnh cấp, thể lực vốn dĩ đã tốt hơn tôi, hơn nữa anh ta luôn kiên trì tập thể dục.
Tôi không giãy ra được lần nào.
Ngược lại còn bị anh ta đè lên đùi đánh mạnh vào mông: “Ngoan một chút, lát nữa sẽ tính sổ với em.”
Giọng nói lạnh như băng.
Tôi lập tức nhớ lại một lần trước đây, nhân lúc anh ta đi công tác, tôi lén lút chạy ra ngoài chơi.
Kết quả chơi quá đà, uống rượu say, ngủ luôn một đêm ở quán bar.
Tạ Trạch Ngọc biết chuyện này, lập tức quay về từ thành phố công tác.
Lúc đó khi đưa tôi từ quán bar về biệt thự, giọng anh ta cũng lạnh lùng giống như bây giờ.
“Học được cách không về nhà vào ban đêm rồi nhỉ, Chử Nhiên, em giỏi thật đấy.”
“Hôm nay không về nhà, ngày mai có phải dám lén lút nuôi tiểu tình nhân không, ngày kia thì dám vứt bỏ anh luôn à?”
Sau đó tôi đã không xuống được giường suốt một tuần.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, m.ô.n.g tôi lại đau nhói.
Cảnh vật ngoài cửa sổ xe lướt qua nhanh chóng, nhưng rất nhanh, cảm xúc hoảng loạn biến mất, tôi bình tĩnh lại.
Tôi không sai!
Người ở bên bạch nguyệt quang là Tạ Trạch Ngọc.
Hơn nữa, trước đây khi ở bên nhau, tôi đã nói rồi, nếu một ngày nào đó anh ta phản bội tôi, chúng tôi sẽ kết thúc quan hệ, không cần phải xin ý kiến của ai cả.
Nhưng không hiểu sao, vừa nghĩ đến chuyện anh ta phản bội mình, tim tôi lại có chút nhói.
Tôi cố gồng mình, quy kết điều này là do sau này sẽ không được ăn những món ngon nữa, nên mới buồn.
Cửa phòng khách sạn bị Tạ Trạch Ngọc dùng chân đạp ra.
Anh ta ôm tôi đặt lên giường lớn, cởi cà vạt, trói chặt cổ tay tôi.
Sau khi xác nhận tôi sẽ không trốn thoát, anh ta mới ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi tôi:
“Tại sao đột nhiên bỏ nhà đi, có ai làm em tức giận không?”
“Cho anh một lý do, anh sẽ tha thứ cho em.”
Thật là vô liêm sỉ!
Dám đến hỏi tôi lý do.
Quả nhiên Alpha đều là một lũ như vậy.
Không ngờ Tạ Trạch Ngọc nhìn có vẻ chính trực, lại cũng là loại người giống như cha ruột của tôi.
Tôi ngồi trên chiếc giường mềm mại, cong khóe môi:
“Cần gì lý do, tôi chơi anh chán rồi thôi.”
“Thiếu gia Tạ là Alpha đỉnh cấp, Omega thích anh nhiều như vậy, anh sẽ không vấn vương với một Beta như tôi đâu nhỉ.”
Cùng với lời nói của tôi, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.
Khuôn mặt Tạ Trạch Ngọc khó coi, trong mắt anh ta lại đầy sự tổn thương, đuôi mắt cũng đỏ lên.
Giọng nói rất thấp, nếu không phải trong phòng rất yên tĩnh, tôi đã không nghe rõ lời anh ta nói:
“Phải, anh vấn vương với em.”