BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 2

Đêm đó.

“Không qua chào hỏi một tiếng sao?”

“Bây giờ tôi qua đó mới là chuyện lúng túng đấy.”

“Hả? Ý gì cơ.”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đàn ông, tâm trạng tôi tốt lên không ít.

“Anh đúng là một kẻ ngốc.”

Không xa lắm.

Người đang ngồi bên cạnh mỹ nhân, nhưng lại mặt nặng mày nhẹ lướt điện thoại, không phải Tạ Cảnh Hành thì còn là ai?

Súc vật dù sao vẫn là súc vật, một khi đã không có giới hạn thì thật đáng sợ.

Nói là có việc mà bỏ hẹn, nhưng không ngờ lại là một chuyện lớn đến thế.

Chuyện đời người.

Tối nay là tiệc đính hôn của hắn.

Thu hồi ánh mắt, tôi trêu chọc:

“Hắn đính hôn rồi, còn anh thì sao?”

Người bạn mỉm cười ôn hòa.

“Tôi còn sớm chán, chuyện này đâu có phân biệt trước sau.”

Đúng vậy.

Chuyện duyên phận nào có phân biệt trước sau.

Giống như tôi rõ ràng gặp anh ấy trước, nhưng cuối cùng lại ở bên Tạ Cảnh Hành vậy.

Nhưng không sao cả, sự hoang đường này sắp kết thúc rồi.

Tắt chiếc điện thoại rung liên hồi.

Tôi uống cạn ngụm rượu cuối cùng, sải bước đi ra ngoài cửa.

 

 

back top