Sáng sớm dậy chuyển tranh, tôi bị trẹo eo.
Tạ Cảnh Hành bảo giúp tôi xoa bóp một chút.
Kết quả thì khỏi cần nói.
Tôi uể oải nằm sấp, ngay cả sức để co ngón tay cũng không có.
“Tô Tiện, em vô dụng thật đấy.”
“Đâu phải em là người dùng sức, sao lại mệt đến mức không thể cử động được cơ chứ.”
Tôi liếc xéo hắn một cái.
Đúng là một tên súc vật không biết liêm sỉ.
Nhưng mà, súc vật cũng có loại đẹp và loại không đẹp.
Trớ trêu thay, Tạ Cảnh Hành lại thuộc loại súc vật đẹp tuyệt trần.
Vì vậy, tôi đành cam chịu.
“À đúng rồi, tối nay anh có việc, không đi ăn với em được.”
“Nhà hàng đó rất khó đặt, em tự đi một mình nhé.”
Tôi ngồi dậy, thản nhiên nói: “Anh hủy đi, tối nay tôi cũng có hẹn rồi.”
“Ồ? Chuyện mới mẻ đây.”
Hắn nhìn tôi, giễu cợt: “Em còn có bạn ư?”
“Ừm, coi như là bạn cũ đi.”
“Ồ? Vậy có dịp giới thiệu anh quen biết chút xem nào.”
Tôi không đáp lời.
Không phải là không muốn giới thiệu họ quen nhau.
Mà là vì họ, vốn dĩ đã quen biết rồi.