Không ngờ, vừa mới ngủ được một lát đã bị ánh đèn chói lòa làm tỉnh giấc.
Tôi che mắt.
“Tắt đi, tôi buồn ngủ.”
“Tô Tiện!”
Ồ, tên phụ bạc đã về rồi.
Tôi ngáp một cái.
“Sao anh về sớm thế, xong việc rồi à?”
Hắn hít sâu một hơi, giọng điệu đè nén:
“Em không có gì muốn hỏi anh sao?”
“Hả?”
“Anh vừa xem định vị, rõ ràng em đã đến nhà anh!”
Thấy hắn tức giận đến mức mất kiểm soát như vậy, tôi ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị.
“Rồi sao?”
“Rồi, sao, cơ á?!”
Tạ Cảnh Hành tức đến bật cười.
“Tô Tiện, em được lắm.”
“Thấy bạn trai đính hôn với người phụ nữ khác, vậy mà lại chẳng có phản ứng gì.”
Tôi chăm chú nhìn hắn.
“Vậy tôi nên có phản ứng gì đây?”
“Là khóc lóc om sòm phá tan buổi tiệc đính hôn? Hay là rưng rức cầu xin anh đừng kết hôn?”
“Tạ Cảnh Hành, nếu tôi thật sự làm như thế, nói như thế, thì anh định giải quyết thế nào?”
Hắn ngây người.
Hình như không nhận ra cái tôi đanh thép, sắc sảo này.
Tôi vốn dĩ là người ôn hòa dễ tính, nhưng ai mà chẳng có tính cáu kỉnh khi mới ngủ dậy chứ?
“Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi thì làm ơn tắt đèn đi, tôi muốn ngủ.”
Hắn tức điên lên, đập cửa bỏ đi.
Tiếng "rầm" vang lớn, khiến tim tôi nhói đau.
Cảm giác chua xót tê dại.