BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 14

Tạ Cảnh Hành không nhìn tôi, đi thẳng ra ngoài.

Người đàn ông có lẽ bị mất mặt nên không cam lòng, đi được vài bước bỗng nhiên chụp lấy bình hoa đập thẳng vào bức tranh.

Chưa kịp suy nghĩ, tôi theo bản năng chắn ở phía trước.

Thế nhưng cùng với tiếng "choang" giòn tan, cơn đau dự tính không ập đến.

Lưng tôi áp vào lồng n.g.ự.c ấm áp.

Là Tạ Cảnh Hành.

Chưa kịp hoàn hồn, hắn đã hung dữ đẩy tôi ra một cái.

“Bị điên à.”

“Một bức tranh rách nát, đáng để em làm như vậy sao?”

Nói xong, hắn sải bước nhanh chóng rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn.

Rồi quay đầu nhìn chiếc khuyên tai lấp lánh trên tai người trong tranh.

Tự giễu nghĩ thầm.

Không đáng.

Mối tình đơn phương không đi đến đâu, không đáng.

Tình yêu đến muộn cũng không đáng.

Chẳng có gì đáng cả.

Tạ Cảnh Hành nói đúng, tôi bị điên rồi.

 

 

back top